Ninh Hề Nhi khẽ nức nở, lát sau, Kỷ Dạ Bạch cảm thấy nước mắt cô đã thấm ướt ngực áo mình, thế nên động tác của hắn càng thêm dịu dàng hơn, khiến mọi người xung quanh nhìn thấy đều mắt tròn mắt dẹt, vô cùng kinh ngạc. Không ngờ kẻ vô tình và tàn nhẫn này cũng có lúc dịu dàng cưng chiều ai đó như vậy.
"Đừng... đừng nhìn tôi..." Ninh Hề Nhi nghẹn ngào giấu mặt mình trong lòng Kỷ Dạ Bạch, không muốn hắn thấy mình đang khóc.
"Được rồi..."
"Cũng không được nói cho người khác biết."
"Ừ..."
"Đừng... cười nhạo tôi."
Kỷ Dạ Bạch thở dài khe khẽ, hắn không trả lời. Chính vào giây phút ấy, hắn chợt hiểu ra rằng, hắn chỉ cảm thấy phiền phức khi nhìn thấy nước mắt của những cô gái khác còn với Ninh Hề Nhi, nhìn thấy cô khóc, hắn lại đau lòng.
Tại nhà họ Kỷ...
Khi bác sĩ gia đình khám xong, Ninh Hề Nhi lại chui vào trong chăn, cuộn người lại.