Baixar aplicativo
75% Mơ giữa hoang tàn / Chapter 5: 5, Kế hoạch

Capítulo 5: 5, Kế hoạch

Tôi tỉnh dậy, đầu đau nhức và mờ mịt trong giây lát. Căn phòng xung quanh không phải là nơi hôi hám đầy mùi máu tanh của lũ quái vật nữa. Trước mắt tôi là một không gian khác hẳn: một căn phòng gọn gàng, sáng sủa, và bình yên lạ thường. Ánh sáng từ chiếc cửa sổ nhỏ rọi vào, chiếu lên bức tường loang lổ những vệt bụi, khiến không gian có phần dịu dàng.

Bản thân tôi đang nằm trên một chiếc giường được ghép tạm bợ từ nhiều bàn học, thô sơ nhưng vẫn đủ chắc chắn. Tấm chăn duy nhất lại là chiếc áo khoác, tuy cũ kỹ nhưng vẫn giữ lại chút ấm áp. Cảm giác êm ái lạ thường khiến tôi chẳng muốn nhấc mình dậy, cứ nằm im mà tận hưởng sự an toàn thoáng qua này, như thể tất cả những thứ kinh khủng đã trôi xa khỏi tôi.

"Dậy đi con ngốc."

Giọng thằng Trung lạnh lùng vang lên, cắt ngang giấc ngủ mệt mỏi. Mắt tôi từ từ mở ra, hình ảnh căn phòng hiện ra rõ hơn. Mùi thuốc sát trùng phảng phất đâu đây, và cơ thể thì nhức nhối, nhưng không còn mùi tanh hôi của lũ quái vật.

"Còn nằm ì đấy làm gì? Dậy đi." Trung đứng khoanh tay nhìn tôi, vẻ mặt bực dọc nhưng tôi biết là nó đang canh chừng.

Tôi gượng ngồi dậy, đầu óc vẫn còn choáng váng. "Đây là đâu?"

"Phòng y tế tạm thời thôi. Thằng Thành đang đi lấy thêm đồ tiếp tế, còn tao thì phải trông chừng mày khỏi lăn ra chết thêm lần nữa."

Tôi nhếch mép, cố giữ cho mình tỉnh táo. "Làm gì mà lo thế?"

"Lo cái đầu mày. Còn tỉnh lại được là tốt rồi." Trung gắt, nhưng nó ném cho tôi một cái bánh mì nguội ngắt. "Ăn đi. Tụi quái vật còn lởn vởn ngoài kia đấy, không có nhiều thời gian đâu."

Tôi cầm lấy cái bánh mì, nhai nhồm nhoàm mà trong đầu vẫn không ngừng quay cuồng với câu hỏi. Những gì diễn ra trước khi tôi ngất đi chỉ là mớ ký ức mờ nhạt, rời rạc. Lũ quái vật, những viên đá, và rồi bóng tối hoàn toàn. Tôi nuốt miếng bánh, nhíu mày nhìn Trung:

"Rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì sau khi tao ngất đi vậy?"

Trung nhún vai, ánh mắt nó đột nhiên trầm lại, như đang cân nhắc xem nên nói những gì.

"Mày cứ việc ngủ say như chết, còn tao với thằng Thành thì phải đập cho tan cái đám quái vật ngoài kia. Cũng may là cái trò của mày với mấy viên đá có tác dụng, không thì giờ này chắc cả đám đã chết rồi."

"Chỉ vậy thôi sao?" Tôi hỏi, cảm giác như có điều gì đó chưa được kể hết.

"Ừ. Còn mày thì gục xuống như cây chuối đổ, tao với Thành phải lôi mày vô đây, tạm trấn an lũ kia rồi dựng tạm cái chỗ này làm nơi trú ẩn." Trung hít một hơi sâu. "Tao không biết tại sao mày lại quên sạch, nhưng chúng ta không có thời gian để ngồi luyên thuyên đâu. Phải chuẩn bị sẵn sàng cho cái đợt tấn công kế tiếp."

Tôi nhìn Trung, ánh mắt của nó không giấu nổi sự lo âu. Dù miệng thì nói năng hằn học, nhưng tôi biết nó đang quan tâm đến tôi theo cách riêng của nó.

Giờ đây, dù chưa thể hiểu hết những gì đã xảy ra, tôi vẫn biết mình không thể buông xuôi được. Có lẽ đã đến lúc phải hành động nhiều hơn, thay vì đặt câu hỏi cho những điều chưa có lời đáp.

Trung nhoẻn miệng cười nửa miệng, nhìn tôi với ánh mắt trêu chọc:

"Mày có kế hoạch gì chưa, 'chuối đổ'?"

Tôi lườm nó, nhưng cũng không thể phủ nhận một chút hóm hỉnh đã xua đi phần nào bầu không khí căng thẳng đang bao trùm.

"Cứ gọi tao là chuối đổ nữa đi rồi kế hoạch của mày sẽ toàn thấy sạn." Tôi cố nhịn cười, nhưng nụ cười nhanh chóng tắt ngấm khi nhớ lại tình thế trước mắt.

"Mày đừng có lo tao quên chuyện đó. Thực ra, tao đang nghĩ... chúng ta không thể chỉ phòng thủ mãi. Mấy viên đá đó, nếu tao có thêm thời gian và cơ hội để nghiên cứu, có thể biến chúng thành thứ gì đó mạnh hơn. Nhưng trước hết, phải tìm cách giữ chân lũ quái vật và kéo dài thời gian."

Trung nhíu mày, suy nghĩ trong giây lát trước khi gật đầu, đầy nghiêm túc:

"Vậy được. Để tao với Thành lo chuyện đó. Mày cứ làm thứ mày cần làm. Nhưng nhớ đấy, đừng có làm mấy chuyện ngu ngốc như lần trước nữa."

Tôi gật đầu, ánh mắt cả hai như đã ngầm hiểu. Có lẽ lần này, dù vẫn lo sợ, tôi lại cảm thấy có một tia hy vọng len lỏi giữa những hỗn loạn. Chỉ cần một kế hoạch rõ ràng, chỉ cần chúng tôi tiếp tục chiến đấu, có lẽ vẫn còn cơ hội để sống sót và giành lại những gì đã mất.

Thành trở lại, trên tay nó là một túi đồ tiếp tế lỉnh kỉnh: vài chai nước, bánh mì và mấy hộp đồ ăn còn sót lại trong căn tin. Nó thở hổn hển, mặt mũi lem luốc nhưng mắt ánh lên chút hy vọng:

"Tụi mày biết không, hầu hết mọi người trong trường còn sống đều đang trú ẩn dưới hầm xe. Dưới đó chắc chắn hơn vì có cửa kiên cố, lũ quái vật khó mà xâm nhập được. Hình như, ở dưới đấy còn có một vài chiến sĩ bộ đội và họ đang tìm kiếm những người còn sống sót như chúng ta đấy. "

Tôi ngồi bật dậy, ý nghĩ vụt qua như tia sét. Căn hầm xe. Một nơi phòng thủ tốt, nhưng đồng thời lại là cái bẫy chết người nếu lũ quái vật tìm ra. Thoát khỏi căn hầm không dễ, và cứ chui rúc mãi chỉ khiến hy vọng sống sót dần tan biến. Nếu viên đá kia có thể làm được nhiều hơn là chỉ yếu điểm của lũ quái vật...

"Chúng ta không thể chỉ chờ đến khi bị dồn vào đường cùng," tôi nói, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm. "Trung, Thành, tao có một kế hoạch mới."

Cả hai nhìn tôi, trong đôi mắt ngờ vực pha chút lo âu nhưng cũng lóe lên một tia hi vọng nhỏ nhoi. Giữa thế giới đã tan vỡ này, chỉ có chúng tôi tự cứu lấy mình.

Trung nghiêm túc gật đầu, còn Thành siết chặt nắm tay:

"Được. Làm thôi."

Chúng tôi bước qua đám quái vật một cách thận trọng, giả vờ sợ sệt và rụt rè, như thể chỉ đang cố gắng tìm nơi an toàn. Tôi phải che giấu thân phận mình, giả làm một đứa con trai giữa dòng người đông đúc và ánh mắt dò xét. Một chiếc mũ lưỡi trai kéo sụp xuống trán, chiếc áo khoác rộng thùng thình và cử chỉ cố ý thô lỗ hơn bình thường. Tôi biết mình không thể để lộ bất cứ dấu hiệu nào cho thấy bản thân là một đứa con gái, vì điều đó đồng nghĩa với việc kế hoạch có thể đổ vỡ bất cứ lúc nào.

Thành đi trước, mở đường, luôn giữ khoảng cách vừa đủ để nếu có chuyện gì xảy ra, chúng tôi vẫn có thể phản ứng kịp thời. Trung giữ vai trò là người chỉ huy lặng lẽ, luôn đứng ở phía sau, ánh mắt sắc bén không bỏ sót bất cứ chi tiết nào. Tôi ở giữa, từng bước đi đều được tính toán cẩn thận, luôn giữ cái nhìn cúi thấp để tránh ánh mắt của người khác. Chúng tôi di chuyển qua các hành lang đổ nát và cuối cùng đã đến cầu thang nơi dẫn đến hầm xe.

Trước cánh cửa dẫn vào hầm xe là hai chiến sĩ bộ đội đang canh gác. Họ nhìn chúng tôi bằng ánh mắt dò xét. Thành khẽ đẩy nhẹ vai tôi ra trước, như một cách để mở lời.

Tôi cố gắng tạo vẻ hoảng hốt nhất có thể, giọng run rẩy: "Anh ơi, tụi em... tụi em sợ quá... Có quái vật đuổi theo sau, cho tụi em vào trốn với mọi người được không?"

Trung cũng vội vàng diễn xuất, giọng nó căng thẳng như thật: "Phải đó, tụi em chỉ muốn tìm chỗ an toàn thôi. Bên ngoài ghê lắm anh ơi..."

Thành cúi thấp đầu, giọng lí nhí: "Tụi em không còn ai khác, tụi em chỉ muốn sống..."

Hai chiến sĩ bộ đội nhìn nhau, một người nheo mắt như muốn đánh giá xem chúng tôi có thực sự đáng tin hay không. Người còn lại, có lẽ cảm thấy sự khẩn thiết trong giọng nói của chúng tôi, bèn khẽ gật đầu.

"Được rồi, vào đi. Nhưng nhớ đừng gây thêm chuyện, bên trong đang hỗn loạn lắm rồi."

Chúng tôi khẽ gật đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt hai người bộ đội mà chỉ cúi đầu cảm ơn rồi nhanh chóng bước vào. Cánh cửa sắt nặng nề đóng lại sau lưng, âm thanh vang vọng đầy căng thẳng.

Bên trong hầm xe là một thế giới khác hẳn với những gì tôi tưởng tượng. Ánh sáng le lói từ vài bóng đèn neon cũ kỹ, nhấp nháy, không đủ để soi rõ mọi thứ nhưng lại đủ để tạo nên những mảng tối mờ ảo. Mùi dầu nhớt và mùi ẩm mốc xộc vào mũi, hòa lẫn với tiếng rì rầm của những lời cầu nguyện, những tiếng thở dài nặng nề và cả tiếng khóc nức nở của vài học sinh.

Xe cộ bị đẩy dạt về một bên, chừa ra khoảng trống giữa hầm, nơi mọi người tụ tập thành những nhóm nhỏ, tựa vào nhau như những mảnh ghép rời rạc, cố bấu víu lấy chút an toàn mong manh. Một số người cuộn tròn trên ghế xe, ánh mắt lạc lõng và sợ hãi. Những gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt trũng sâu vì thiếu ngủ, thiếu thức ăn, nhưng vẫn ánh lên chút hy vọng le lói rằng sẽ có ai đó đến giải cứu.

Không khí đặc quánh nỗi sợ và căng thẳng, từng tiếng động nhỏ cũng khiến mọi người giật mình quay lại. Ở góc hầm, một nhóm người lớn tuổi đang bàn bạc, có vẻ như là các thầy cô giáo, nhưng gương mặt ai nấy cũng đều hoang mang, mất phương hướng.

Tôi cảm nhận rõ rệt sự ngột ngạt nơi đây. Nơi này không hẳn là an toàn, chỉ là một chỗ trú tạm để né tránh cơn ác mộng ngoài kia. Và chúng tôi, dù đã vào được đây, cũng không được phép dừng lại.


Load failed, please RETRY

Status de energia semanal

Rank -- Ranking de Poder
Stone -- Pedra de Poder

Capítulos de desbloqueio em lote

Índice

Opções de exibição

Fundo

Fonte

Tamanho

Comentários do capítulo

Escreva uma avaliação Status de leitura: C5
Falha ao postar. Tente novamente
  • Qualidade de Escrita
  • Estabilidade das atualizações
  • Desenvolvimento de Histórias
  • Design de Personagens
  • Antecedentes do mundo

O escore total 0.0

Resenha postada com sucesso! Leia mais resenhas
Vote com Power Stone
Rank NO.-- Ranking de Potência
Stone -- Pedra de Poder
Denunciar conteúdo impróprio
Dica de erro

Denunciar abuso

Comentários do parágrafo

Login