Tiêu Dao mất cả buổi chiều ngồi nghe mẹ chồng nói về những quy tắc trong gia đình. Cô dần dần hiểu rõ hơn về gia đình chồng. Bố chồng cô là chủ tịch tập đoàn Dương Gia, hầu hết mọi quyết định trong gia đình đều do mẹ chồng cô đưa ra, chẳng hạn cuộc hôn nhân của cô với chồng quá cố cũng do mẹ chồng sắp đặt. Tuy nhiên, quyết định liên quan đến công việc kinh doanh của gia đình, bố chồng cô là người quyết định cuối cùng và mẹ chồng cô không được tham gia.
Anh cả Dương Đức Huy làm giám đốc chi nhánh, chị dâu Tư Hạ làm thư ký cho chồng mình, chức vụ tổng giám đốc thuộc về người chồng quá cố của Tiêu Dao nhưng anh đã qua đời nên hiện đang bỏ trống. Vai trò Tiêu Dao trong ngôi nhà này ngoài việc xuất hiện khi có khách quan trọng thì mỗi ngày phải đến phòng thờ cầu nguyện cho chồng, không cho phép Tiêu Dao rời khỏi khuôn viên biệt thự. Buổi sáng, Tiêu Dao phải dậy sớm để ăn sáng cùng nhà chồng, bữa trưa và bữa tối không bắt buộc, có thể ăn tại tiểu viện của mình, thời gian còn lại, Tiêu Dao muốn làm gì thì làm, nhưng không được phép ra khỏi biệt thự nếu không có sự cho phép của mẹ chồng. Tiêu Dao biết cuộc đời mình không còn tự do nữa.
Rời khỏi ngôi nhà chính, Tiêu Dao theo Hồ Điệp về tiểu viện của mình. Bây giờ cô có thể nhìn rõ đường đi, đi qua ngôi nhà chính dọc theo một hành lang gấp khúc, rồi đi qua một khu vườn rộng lớn trồng nhiều loại hoa và cây cối, tiếp đến là một khu vườn tre, với những bụi tre cao dày đặc khiến cô cảm thấy hơi lạnh, nếu không có người dẫn đường, có lẽ cô đã phải vén váy bỏ chạy. Sau khi đi qua vườn tre, cô đã đến tiểu viện của mình, viện khá rộng rãi, có phòng khách và nhà bếp, cô nhờ Hồ Điệp chuẩn bị bữa trưa trong khi cô thay bộ sườn xám khó chịu, mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa, khoác một chiếc áo choàng phù hợp và đi dép lê rồi đi ra sân sau chuẩn bị thăm khu vườn mà cô đã nhìn thấy tối hôm trước.
Phía sau vườn thật mát mẻ, dù đang giữa trưa hè nhưng sự hiện diện của hồ sen và bóng cây trong vườn khiến không khí trong lành. Cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn trà, dõi mắt nhìn xung quanh và nhận thấy trong góc có giàn hoa phủ đầy hoa hồng leo đang nở rộ, hương hoa hồng phảng phất trong không khí, dưới giàn hoa có một chiếc ghế xích đu. Tâm trạng Tiêu Dao thấy vui vẻ, cô bước lại gần và ngồi xuống chiếc ghế xích đu, hương thơm nồng nàn của hoa hồng bay trong gió, thỉnh thoảng, những cánh hoa hồng bị gió cuốn đi bay tán loạn và bám vào tóc cô. Cô nằm xuống xích đu một lúc thì chợt cảm thấy mí mắt nặng trĩu, khi cô tỉnh dậy trên người được đắp một chiếc chăn mỏng, đứng dậy đi về phía bàn trà đã thấy Hồ Điệp đang ngồi đó, bữa trưa được dọn sẵn trên bàn cùng với một ít trà, thấy Tiêu Dao tới gần, Hồ Điệp liền nói:
"Nhị thiếu phu nhân, tôi đã mang bữa trưa cho cô từ nãy rồi, nhưng thấy cô đang ngủ say quá nên tôi không đành lòng đánh thức cô, tối qua Nhị thiếu phu nhân đã ngủ muộn phải không?'
"Đúng rồi, tối qua em ngủ hơi muộn, giờ nằm ở đây thoải mái quá nên em đã ngủ quên, nơi này thực sự rất đẹp trước đây là ai từng ở đây?"
"Nơi này là do phu nhân tạo ra cho Nhị thiếu gia khi cậu ấy còn nhỏ. Nhị thiếu gia đã ở lại đây cho đến khi trưởng thành, nhưng thật không may ..."
Hồ Điệp thoáng buồn bã, sau đó tiếp tục nói: "Dù nơi này mát mẻ nhưng Nhị thiếu phu nhân vẫn nên vào phòng ngủ, ngủ ngoài trời rất dễ nhiễm phong hàn, với cả biệt thự của chúng ta tuy được dọn dẹp hàng tháng nhưng nằm trên núi nên đôi khi có thể có thú nhỏ đi lạc vào, Nhị thiếu phu nhân vẫn nên cẩn thận."
Tiêu Dao không khỏi ngạc nhiên, bởi cô nghĩ nơi như thế này phù hợp với thẩm mỹ của con gái hơn là con trai, cô cứ nghĩ chủ nhân trước của viện này phải là nữ, nhưng cô cũng không để tâm nhiều về điều đó, bụng đói cồn cào, cô ngồi xuống và ăn bữa trưa của mình. Ăn xong bữa trưa, cô không còn cảm thấy đói nữa nên quay về phòng đi tắm. Hồ Điệp cũng đã chuẩn bị bữa tối cho cô rồi ra về và hẹn buổi tối sẽ quay trở lại đón cô lúc 6 giờ để đi đến phòng thờ cầu phúc.
Trong biệt thự tuy có nhiều giúp việc nhưng quy định của nhà họ Dương là giúp việc phải ở trong khu vực được chỉ định và chỉ xuất hiện khi cần thiết cho nhiệm vụ được giao, cho nên bây giờ tại tiểu viện của Tiêu Dao vắng lặng, khiến cô cũng thấy hơi sợ, may mắn là không thiếu thứ gì, internet cũng được kết nối và cô dành thời gian xem một số chương trình TV.
5 giờ chiều, mặt trời đang dần lặn sau đồi, để lại những vệt màu vàng cam trên bầu trời.
Tiêu Dao ăn xong bữa tối rồi nhanh chóng đi vào phòng tắm vì lúc chiều cô lại đi dạo vài vòng quanh vườn trong lúc buồn chán nên người đổ khá nhiều mồ hôi, cô đổ đầy nước vào bồn tắm, thêm xà phòng để tạo bọt, khi bồn tắm đầy bọt nổi từng cụm như kẹo bông gòn, cô mới từ từ bắt đầu cởi quần áo, những ngón tay thon dài và trắng nõn nhẹ nhàng nới lỏng chiếc thắt lưng của áo choàng, sau đó, cô đặt tay lên vai, tuột chiếc áo choàng ra khỏi vai và để nó rơi xuống sàn. Trước đó, vì biết tiểu viện chỉ có bản thân mình và Hồ Điệp nên cô đã không mặc nội y. Bây giờ, khi chiếc váy ngủ tuột khỏi cơ thể, để lộ ra một thân hình hoàn hảo và không tì vết. Cô không hề hay biết, mọi ngóc ngách trong nhà đều được lắp camera giấu kín và người làm điều này chính là anh chồng Dương Đức Huy. Ý định ban đầu của anh là theo dõi hoạt động của em trai mình để thu thập tin tức cho việc sử dụng trong tương lai. Tuy nhiên, chỉ sau một tuần lắp đặt camera, em trai anh đã gặp phải sự cố đáng tiếc. Giờ đây, những chiếc camera này lại vô tình phục vụ cho một mục đích khác chính là theo dõi cô em dâu trẻ vừa mới qua cửa.
Bên kia, Dương Đức Huy vừa về nhà, tắm rửa xong chưa kịp mặc quần áo thì nhận được điện thoại của vợ, thông báo cô sẽ về muộn vì có cuộc hẹn làm đẹp. Cầm chiếc điện thoại trên tay, anh ngay lập tức tự hỏi em dâu xinh đẹp của mình có thể làm gì vào giờ này. Anh mở một ứng dụng và đăng nhập vào, ngay lập tức nhìn thấy trên màn hình ảnh mà Tiêu Dao đang xả nước vào bồn tắm.
Anh nhanh chóng bật máy tính lên và đăng nhập để xem hình ảnh rõ nét hơn, bên kia màn hình, Tiêu Dao đang cởi váy ngủ lộ ra cặp ngực cực kỳ to và săn chắc cùng nhũ hoa nhỏ hồng hào. Bên dưới, vòng eo của cô thon gọn chỉ bằng một gang tay, nhìn xuống dưới, anh không khỏi có cảm giác muốn chạy đến tiểu viện của cô để có thể cưỡi lên và thao cô ngay lập tức. Giữa hai chân cô là một cái báu vật đầy đặn như ruột hàu, màu hồng nhạt và không có lông. Anh nhìn cô bước vào bồn tắm và bắt đầu vuốt ve kỳ cọ khắp cơ thể, nhìn hành động tắm rửa cực kỳ bình thường của Tiêu Dao cũng khiến vật ở giữa hai chân anh đau nhức vì cương cứng, anh phải dùng tay kích thích bản thân khi nhìn cô tắm nhưng không thể thỏa mãn.
Đang mải mê vuốt ve côn thịt chính mình thì nghe thấy tiếng xe của Tư Hạ trong sân, anh nhanh chóng tắt màn hình, quấn khăn quanh eo rồi vội vã bước ra sân. Tư Hạ vừa mở cửa xe còn chưa bước ra, anh đã chen vào, không cho cô cơ hội hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh vén váy cô và dùng lực đẩy lút cán côn thịt đang căng cứng của mình vào tiểu huyệt còn khô khốc của Tư Hạ khiến cô phải hét lên vì đau đớn. Dương Đức Huy có khuynh hướng bạo dâm nên chưa bao giờ dịu dàng với Tư Hạ, kể từ khi kết hôn, cô chưa bao giờ có cảm giác lên đỉnh là gì, không hề có khoái cảm mỗi khi vợ chồng ân ái, đối với Tư Hạ, làm tình với chồng chỉ là nhiệm vụ, cô rất thụ động nên Dương Đức Huy cũng chán ghét việc lên giường với cô, nếu không vì sinh con nối dõi thì anh cũng không cần đến vợ vì bên ngoài anh còn rất nhiều người ngoan ngoãn phục vụ anh khiến anh sảng khoái, cho dù Tư Hạ biết rõ chồng mình bên ngoài làm bậy nhưng cũng không can thiệp, cô chỉ cần ngoan ngoãn và nắm chắc vị trí Đại thiếu phu nhân là được nên cô nhắm mắt làm ngơ với chuyện bên ngoài của anh.
Bây giờ cô cảm thấy đau đớn và khó chịu, muốn đẩy anh ra nhưng không thể. Mỗi lần quan hệ, Dương Đức Huy trở nên hoang dã như một con thú không thể kiểm soát và không một lời cầu xin hay lời nói nào có thể khiến anh mủi lòng. Sau 20 phút đâm chọc liên tục, cuối cùng Dương Đức Huy cũng cũng phun ra dòng bạch trọc nóng hổi, bình thường anh không nóng vội như vậy nhưng hôm nay nhìn thân hình nóng bỏng của em dâu đã khiến anh gần như phát điên. Ôm cơ thể vợ trong tay, anh định thần lại, rút côn thịt còn cương cứng ra khỏi cơ thể Tư Hạ khiến tinh dịch nóng hổi trào ra ngoài, Dương Đức Huy nhẹ nhàng hôn vợ rồi nói:
" Hôm nay anh về sớm và nhớ em quá, anh xin lỗi em yêu."
"Không có gì, anh đã ăn tối chưa?"
Tư Hạ thầm nghĩ: "Thật hèn hạ, làm xong mọi việc anh mới xin lỗi, thật là một kẻ vũ phu." Nhưng cô chỉ dám nghĩ chứ không dám nói gì vì giờ đây kế sinh nhai của cả gia đình cô đều phụ thuộc vào gia đình người đàn ông này, họ Tư nhà cô cũng không phải vô danh trong giới, nhưng so với nhà họ Dương thì không bằng một góc, thậm chí thời gian gần đây bố chồng còn thâu tóm hầu hết cổ phiếu của công ty của nhà họ Tư, bởi vậy cho dù Dương Đức Huy có làm gì di chăng nữa cô cũng phải chịu, hơn nữa cô còn có thân phận là Đại thiếu phu nhân, bước ra ngoài xã hội cô vẫn rất có mặt mũi, tất cả bạn bè của cô đều phải tâng bốc cô và trong tương lai, chỉ cần chồng cô có thể đảm bảo quyền thừa kế của công ty, cô sẽ có mọi thứ mình muốn, lúc này, Dương Đức Huy lại là con trai duy nhất trong gia đình, trừ chồng cô ra thì không còn ai có đủ quyền để thừa kế công ty, việc hiện tại của cô là phải nhanh chóng có con nên dù không thích quan hệ tình dục với Dương Đức Huy cô cũng phải chịu đựng, Cô cần có một đứa con để củng cố địa vị của mình, nhưng không hiểu sao họ lấy nhau được 3 năm mà cô vẫn chưa có thai, mặc dù sau khi khám các bác sĩ kết luận cả hai đều hoàn toàn bình thường.
"Anh chưa ăn, anh đợi em về cùng ăn." Dương Đức Huy vừa ôm vợ vừa trả lời
"vậy kêu người đưa bữa tối lên đi, em cũng đói rồi" nói rồi Tư Hạ ôm tay chồng lôi kéo anh đi vào nhà. Dương Đức Huy vừa mới được thỏa mãn nhưng tâm trí vẫn còn đặt trên hình bóng của Tiêu Dao, trong đầu vẫn thôi thúc suy nghĩ tìm cách để được thao cô, nghĩ đến cảnh em dâu phải cầu xin, khóc lóc dưới thân mình Dương Đức Huy cảm thấy thật hưng phấn, côn thịt lại trướng căng, anh lại lôi kéo Tư Hạ vào nhà mặc kệ khuôn mặt cứng đờ của vợ.
Tắm xong, Tiêu Dao nhanh chóng thay trang phục theo chỉ dẫn của Hồ Điệp rồi đến phòng thờ dâng hương cho chồng. Lúc này cô mới chú ý đến chân dung của chồng mình, đó là một người đàn ông rất đẹp trai, khuôn mặt sáng sủa, hiền lành, tên trên tấm bài vị ghi là Dương Minh Nhật, bây giờ cuối cùng cô cũng biết tên chồng mình là Minh Nhật, thật đáng tiếc anh đã ra đi quá sớm. Dâng hương xong cũng đã 9 giờ tối, Hồ Điệp tiếp tục công việc cao cả là đưa Tiêu Dao về nhà, trên đường về, khi đi ngang qua vườn tre, tiếng gió xào xạc khiến Tiêu Dao giật mình, cô vội vàng nắm cánh tay và áp sát vào người Hồ Điệp, Hồ Điệp thấy vậy mỉm cười:
"Nhị thiếu phu nhân thấy sợ? tôi cũng khá sợ khi mới đến đây nhưng dần dần cũng quen, thực ra nơi này rất an toàn, không có kẻ trộm hay tội phạm nào quanh đây, nhìn vắng vẻ vậy thôi chứ xung quanh rất nhiều vệ sĩ làm việc."
"em không sợ trộm cướp cho lắm, nhưng mà em sợ... ma, liệu ở đây có thứ đó không?" Tiêu Dao lo lắng hỏi.
"Ha ha, không ngờ em lại nhát gan đến thế, tôi chưa từng thấy ma bao giờ, đừng quá lo lắng, tôi đoán nhị thiếu phu nhân sẽ phải tiếp tục cầu nguyện trong khoảng 2 hoặc 3 tháng, hãy cố lên nào." Hồ Điệp an ủi.
Tiêu Dao cảm thấy buồn bã, hai, ba tháng lận đó, thật sự là một khoảng thời gian dài, dù chỉ một ngày nữa thôi cô cũng sợ hãi nhưng cô cũng không dám phản đối mẹ chồng. Khi cô trở về căn nhà nhỏ thì đã là hơn 9 giờ tối, hành trình trở về vào buổi tối nhanh hơn so với lúc cô rời đi vào ban ngày, mang giày bệt khiến chân cô thoải mái hơn, Hồ Điệp khuyên cô ngủ sớm vì sáng hôm sau cô ấy sẽ đến sớm đánh thức Tiêu Dao. Ngày thứ hai làm dâu họ Dương cũng kết thúc như vậy, Tiêu Dao nhanh chóng tắm rửa rồi đi ngủ, hôm nay cô có vẻ quá mệt mỏi hoặc có lẽ đã quen với việc nằm trên giường lạ nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.