Ba chữ Sơn Hợp thành treo trên cổng thành, chữ bay múa hào hùng mà trong thành lại vắng vẻ một cách kinh ngạc. Trái ngược hoàn toàn với thành Chấn Đông giàu có, thành Sơn Hợp ăn mày nhiều vô số, lính canh cổng thành uể oải, tôi nhíu mày, vấn đề nằm ở đâu? Lần này tôi không đến khách điếm mà quyết định vào thẳng thành chủ phủ. Cỡi ngựa chạy một mạch đi, Sơn Hợp thành có vô số đất hoang, vô số đất bỏ trống, lính canh thì tinh thần uể oải. Muốn đi đến thành phủ phải đi qua ba ngọn núi, hai rừng cây, tôi nhìn bản đồ rồi lại nhìn Hiên, anh gật đầu, tôi yên tâm theo bản đồ chạy.
"Hiên, thành này có vấn đề như vậy tại sao không đề lên để cải tạo?"
"Vị trí giáp ranh quá nhiều khu vực, hay xảy ra bất ổn, nhiều thổ phỉ, nhiều giặc từ khắp nơi đổ xuống cướp bóc, dân tứ xứ không có đường đi đổ về. Anh đã đi hỏi những người già, thành này trước đây đã từng phồn hoa vô cùng, sau đó vì phát triển quá nên xuất hiện dịch bệnh lây lan trên diện rộng, triều đình đành phải đóng cửa thành dập dịch, dịch dập xong rồi nhưng thương nhân sợ hãi không dám vào thành kinh doanh, năm đó vì dập dịch đã áp dụng nhiều biện pháp cực đoan, thiệt hại rất nhiều, không có nhiều người muốn nhắc lại chuyện này nên không ghi nhiều vào sách vở"
"Thành chủ ở đây như bù nhìn vậy" tôi nhìn ăn mày la liệt dưới đất, lắc đầu chán nản "quá nhiều đất đai bị lãng phí, dân đói nhiều mới xuất hiện thổ phỉ"
"Đi tiếp thôi, vượt qua cánh rừng này là đến trung tâm rồi"
"Được"
Tôi đến sát bìa rừng thì nghe thấy tiếng đuổi giết, mùi máu tanh bay theo gió ghê mũi. Phía trước có một người đầy máu, ôm vết thương chạy rất nhanh. Tôi nhướn mày nhìn người đó, khát vọng sống thật lớn, toàn thân vết thương, máu chảy ròng ròng như vậy mà vẫn còn sức chạy, phía sau là một đám mặc y phục đen, giống như sát thủ chuyên nghiệp, không phải quân triều đình, vậy nên người này không phải phạm nhân.
"Cứu không?" Hiên nhìn tôi
"Cứu" tôi nhìn người đầy máu kia chạy đến chỗ tôi rồi mới ngã gục "Đại ca, biết chọn chỗ ngất thật đó! Hôm nay coi như ngày may mắn của ngươi! Hiên, anh sơ cứu trước đi, nếu không cứu xong cũng chết luôn, em sẽ xử lý còn lại"
"Được."
Tôi và anh cùng xuống ngựa, anh đến gần người đầy máu đó dùng thuốc và băng sơ cứu, còn tôi lấy trong bao ra thanh kiếm phòng thân. Không ngờ lần rút kiếm này của tôi không phải là bảo vệ bản thân mà là đi lo chuyện bao đồng.
"Các ngươi là ai?" tên đứng đầu đám hắc y nhân hỏi
"Anh hùng, thấy điều ác rút đao tương trợ" tôi rút kiếm ra khỏi vỏ, lấy khăn tay lau một chút, cợt nhả
"Tránh ra, lão gia nhà ta muốn đầu của hắn, người không liên quan tránh tìm xui xẻo"
"Lão gia nhà các ngươi? Ta nhổ vào!" tôi bĩu môi nhìn thanh kiếm sáng loáng "đến! Mài kiếm một chút, bổn thiếu gia đã lâu không đùa giỡn rồi"
"Lão gia nhà ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Lên!"
"Ta nhổ! Lão gia nhà ta mới là to nhất!" tôi bĩu môi rồi nhảy vào đám người quần áo đen đó.
Sát thủ chuyên nghiệp không hổ danh là sát thủ chuyên nghiệp, mũi kiếm nào xuất ra đều âm hiểm muốn lấy mạng người. Tôi mất khá nhiều thời gian mới hạ được mười mấy tên đó, trên người có vài vết kiếm xé rách áo
"Có bị thương không?" Hiên nhìn tôi
"Không sao" tôi xua xua tay "Sắp vào thành rồi, đem hắn cho đại phu"
"Được, em cũng cần thay quần áo"
"Đi thôi"
Hiên băng bó qua loa cho kẻ đó rồi kéo hắn ngồi lên yên ngựa, tiếp tục băng qua rừng đến trung tâm thành. Chọn đại một nhà thuốc, để kẻ đó xuống cho đại phu kiểm tra, tôi khoanh tay đứng ở cửa nhìn vào
"Người nhà công tử sao lại bị thương nặng thế này?" đại phu quay ra nhìn tôi sau khi khám một mạch
"Không quen, tiện tay nhặt" tôi trả lời ngắn gọn
"Vậy...người này làm sao đây?"
"Ông cứ chữa trị đi, ta trả phí" Hiên đưa túi tiền 10 lạng bạc cho đại phu
"Đa tạ công tử, hai vị công tử đây quả nhiên là người tốt!! Ta sẽ chữa trị cho người này hoàn hảo, lành lặn như chưa có một vết thương nào" đại phu nhận túi bạc mắt sáng rực
"Bớt ba hoa đi, chữa cho tốt, ta sẽ còn quay lại nhìn"
Tôi kéo Hiên đi, rời khỏi tiệm thuốc. Tìm một khách điếm, thay một thân y phục, điểm trang lại dáng vẻ cũ, Hiên cũng thay đổi quần áo, không tùy ý gọn gàng như vừa nãy. Chúng tôi vào thành phủ với thân phận thật sự, không được phép tùy ý như đi dạo chơi. Hơn nữa, có nhiều vấn đề chính sự không nên dùng cách thức tùy ý để xuất hiện.