Chương 306: Thanh tra Kankuro.
Khu thể thao phức hợp trung tâm Tokyo.
Trước cổng vào khu thể thao đang buổi đêm sáng rực bởi ánh đèn của gần mười chiếc xe cảnh sát và xe cứu thương.
Cảnh sát giăng dây cảnh báo phong tỏa lối vào không cho bất cứ ai tiến vào khu thể thao, để phục vụ cho việc điều tra.
"Báo cáo sếp, lần này là năm nạn nhân, ba nam hai nữ, hai người là vận động viên nằm trong đội tuyển bơi lội của thành phố, ba người còn lại là dân thường.
Cả năm nạn nhân đều chết do mất máu bởi một vết thương ở sau lưng, rất giống những lần trước..."
Một cảnh sát chạy đến báo cáo cho viên thanh tra cảnh sát chịu trách nhiệm của vụ án.
"Lập tức tiến hành đóng cửa khu thể thao để điều tra!
Không cho phép bất cứ ai ra vào khu thể thao, kể cả là nhân viên ở đây!"
Viên thanh tra hai chân mày nhăn lại, lộ ra vẻ mặt khó chịu, trầm trọng nói.
"Sếp..."
Viên trợ lý thanh tra đứng kế bên nhíu mày lên tiếng.
"Chỉ trong chưa đầy một tuần, đã có mười bốn nạn nhân, vụ án này rất có thể là do một tên sát nhân hàng loạt gây ra..."
Thanh tra ánh mắt nghiêm nghị.
"Mau chóng đẩy nhanh quá trình điều tra cho tôi, phải nhanh chóng bắt được thủ phạm gây án!"
"Vâng!"
Cách!
Cách!
Bất chợt âm thanh của một vật gì đó đập vào sàn nhà vang vọng lên khắp khu thể thao.
Tất cả cảnh sát, nhân viên điều tra, những người có mặt tại đó đều khựng lại khi nghe thấy âm thanh này.
"Lại là âm thanh đó...
Lần trước cũng nghe thấy...
Nhanh, cử người điều tra xem âm thanh đó phát ra từ đâu cho tôi!"
Viên thanh tra âm trầm ra lệnh cho cấp dưới.
"Vâng thưa sếp!"
Trợ lý thanh tra gật đầu, liền sau đó cùng với ba cảnh sát khác vội vàng đi vào bên trong khu thể thao tìm kiếm.
Ba mươi phút sau.
Biệt thự nhà Seichi.
"Cậu chủ..."
Lee MinYing mở cửa bước ra hành lang sân thượng, giọng điệu có vẻ vội vàng, gọi Seichi.
"Có chuyện gì vậy Thư ký Lee?"
Seichi đang ngồi nói chuyện với Yuri và Sakura nghe thấy Lee MinYing gọi liền quay lại ngốc trệ hỏi.
"Có một tin tức tôi nghĩ cậu chủ sẽ muốn biết!"
"Là tin tức gì vậy?"
"Vừa có án mạng xảy ra tại khu thể thao phức hợp trung tâm Tokyo!
Năm người bị hại.
Tất cả đều chết bởi một vết thương kì lạ sau lưng.
Đây là lần thứ ba trong vòng năm ngày, đã có mười bốn người được tìm thấy đã chết ở đấy"
Seichi, Yuri và Sakura nhăn mặt.
"Vết thương kì lạ sao?"
Seichi liền tò mò, hỏi.
"Vâng, theo như kết quả khám nghiệm pháp y, vết thương trên người nạn nhân tựa như bị cào bởi một con thú lớn...
Nạn nhân vì mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong."
"Ở Tokyo làm gì có thú hoang đâu chứ?"
Sakura thắc mắc.
"Đây là kết quả của pháp y đưa ra...
Cảnh sát vẫn đang ráo riết truy tìm kẻ gây ra vụ án này...
Nhưng mà...theo như thông tin mà tôi biết được thì hung thủ không hề để lại bất cứ dấu vết nào, ngay cả camera của khu thể thao cũng bị trục trặc ngay lúc xảy ra án mạng..."
Lee MinYing nói thêm.
"Có chút thú vị...
Thư ký Lee, sắp xếp cho tôi!
Tối mai tôi sẽ đến chổ đó!"
Seichi tay nâng cằm nói.
"Vâng thưa cậu chủ!"
Lee MinYing cúi đầu quay đi.
"Seichi kun, anh định đến khu thể thao Tokyo để điều tra sao?"
Yuri ngạc nhiên hỏi.
"Ừm..."
Seichi gật đầu đáp.
"Nhưng mà...đây là việc của cảnh sát, anh tham gia vào để làm gì chứ?"
Seichi liền lấy ra tấm bản đồ của Nguyệt lão, chỉ tay vào một chấm đỏ trên đó.
"Là nó, là con ác linh thứ ba!"
Cả Yuri và Sakura gương mặt đều hiện lên ngưng trọng.
"Vậy...vụ án ở khu thể thao phức hợp trung tâm Tokyo...là do ác linh gây ra sao..."
Sakura ngập ngừng hỏi.
"Vậy là anh định tới đó tiêu diệt nó sao?"
"Ừm...nhưng lần này anh sẽ không đi một mình nữa.
Sakura sẽ đi cùng anh!"
Seichi nhìn sang phía Sakura nói.
Đêm hôm sau.
Lee MinYing đích thân lái xe chở Seichi cùng Sakura đến khu thể thao phức hợp trung tâm Tokyo.
"Cậu chủ, khu thể thao đang bị cảnh sát phong tỏa, tôi chỉ có thể đưa hai người vào trong, chứ không thể giải tán hết cảnh sát ở chổ đó..."
"Vậy là vẫn còn người ở đó sao?"
Seichi nhíu mày hỏi.
"Vâng, có hai cảnh sát ở lại trực đêm ở đó..."
"Vậy cũng được!
Chỉ cần họ không xen vào chuyện của chúng ta là được!"
"Chuyện này..."
Lee MinYing ngập ngừng.
"Sao thế?
Có chuyện gì sao?"
Seichi ngốc trệ trước thái độ của Lee MinYing liền hỏi.
Khoảng nửa ngày trước.
Văn phòng thám tử trực thuộc Sở cảnh sát Tokyo.
Lee MinYing ngồi trong văn phòng hai chân bắt chéo, đối diện với một thanh tra cảnh sát.
"Cô Lee, cô có manh mối giúp cảnh sát trong vụ án lần này sao?"
Viên thanh tra hỏi.
Viên thanh tra vừa lên tiếng hỏi, tên ông ấy là Kankuro Hashunishi, thanh tra phụ trách trọng án của khu thể thao phức hợp trung tâm Tokyo.
"Ngài thanh tra, tôi không hề có manh mối trong vụ này..."
Lee MinYing thản nhiên đáp lời thanh tra Kankuro.
"Vậy cô Lee, cô đến đây để làm gì?"
"Tôi biết một người có thể giúp ngài thanh tra trong vụ án lần này, vì vậy mới xuất hiện ở đây!"
"Vậy là cô đến đây để giới thiệu người cho chúng tôi sao?"
Thanh tra Kankuro nhíu mày.
"Đúng là vậy!"
Thanh tra Kankuro lấy ra một điếu thuốc, châm lửa.
Phù....
Ông rít một hơi.
"Cô Lee, cô nói xem, tại sao cảnh sát chúng tôi lại cần người đó giúp đỡ?"
"Ngài thanh tra, vụ án đang bế tắc!
Án mạng liên tiếp xảy ra, đã là mười bốn nạn nhân, nhưng bên phía cảnh sát vẫn không hề điều tra được bất cứ cái gì cả.
Dấu vân tay hung thủ, hung khí sát hại nạn nhân... tất cả đều không thể tìm ra.
Ngoài tên tuổi và nơi ở của các nạn nhân ra, các ngài đã tìm được gì chưa?"
"Đây là việc của cảnh sát, không thể nói cho cô biết được!"
"Để tôi đoán, là không, đúng không?
Không có gì cả!
Ngay cả camera ở khu thể thao cũng không hề ghi lại bất cứ thứ gì cả.
Tất cả đều...hoàn toàn bình thường.
Tất cả nạn nhân chỉ như là...tự chết đi..."
"Ý cô là sao?"
Kankuro lại rít một hơi thuốc, hỏi.
"Ngài thanh tra cho rằng những người đó là do con người sát hại hay sao?"
Lee MinYing thản nhiên hỏi.
Thanh tra Kankuro hai chân mày nhăn lại.
"Ý cô là tất cả bọn họ đều không phải do con người giết?"
"Đúng là như vậy!"
"Vậy cô có thể nói cho tôi biết thứ gì đã giết họ không?"
"Là ác linh!"
Thanh tra Kankuro bất ngờ với câu trả lời của Lee MinYing, chợt khựng lại vài giây, nhưng sau đó lại cười lớn
"Hahaha...."
Thanh tra Kankuro chậm rãi đặt điếu thuốc lên gạt tàn.
"Ác linh?
Cô muốn nói những nạn nhân đó đều là do hồn ma giết chết?"
"Đúng là vậy!"
Lee MinYing gật đầu.
"Cô Lee, cảnh sát chúng tôi hiện rất bận!
Tôi không có thời gian rảnh để ngồi ở đây nghe chuyện cười của cô đâu!"
"Chuyện cười?"
Lee MinYing bắt chéo hai chân, lưng tựa vào ghế, nhìn thẳng vào mắt thanh tra Kankuro, lạnh lùng nói.
"Câu chuyện cười của tôi có thể giải quyết dứt điểm vụ này đấy!"
Thanh tra Kankuro gối cằm lên hai mu bàn tay, nhìn Lee MinYing đáp lại.
"Được rồi, cô Lee, tôi hiện tại đang rất bận, mời cô về cho!"
Lee MinYing không miễn cưỡng, liền đứng lên, quay người bước về phía cửa.
Bước đi một cách chậm rãi Lee MinYing giơ ba ngón tay lên nói.
"Ba cảnh sát đã đột nhiên biến mất trong khi đang điều tra lần trước, và đến giờ họ vẫn chưa được tìm thấy.
Và hôm nay, đã có thêm hai người nữa mất tích.
Ngay trước mũi của các ngài!
Ngài thanh tra, có thể ngài sẽ không tin tôi, tôi cũng không bắt buộc ngài phải tin.
Nhưng khi tôi bước ra khỏi cánh cửa này, dù sau này ngài có cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không quan tâm..."
Lee MinYing bước tới trước cánh cửa, bàn tay phải trực chạm vào tay nắm cửa.
"Khoan đã!"
Thanh tra Kankuro liền Lee MinYing ngăn lại.
"Thông tin đó, cô làm sao biết được?"
"Ngài không cần bận tâm tại sao tôi lại biết thông tin đó!
Cái cần thiết ngay lúc này là ngài cần phải hành động!
Và tôi, tôi nắm giữ cái chìa khóa để mở ra bí mật của vụ án này!"
Lee MinYing quay người lại, tay khoanh trước ngực, hỏi.
"Ngài thanh tra, ngài có muốn cộng tác với tôi hay không?".
Két!....
Chiếc xe Mercedes màu đen dừng lại trước cổng khu thể thao phức hợp trung tâm Tokyo.
Lee MinYing bước xuống xe sau đó mở cửa cho Seichi.
Một người đàn ông trung niên mặc vest liền đi tới.
"Cô Lee, cô đã đến..."
Thanh tra Kankuro lên tiếng.
"Ngài thanh tra, đây là cậu chủ của tôi, Seichi Yamato và bạn cậu ấy, Sakura Yukimura!"
Seichi giơ tay ra.
"Chào ngài thanh tra!"
Thanh tra Kankuro bắt lấy tay Seichi.
"Chào cậu, tôi là Kankuro, thanh tra cảnh sát, trực thuộc văn phòng cảnh sát trung tâm Tokyo!"
"..."
Sakura đứng phía sau Seichi im lặng, chống cậy gậy giữ chặt, ánh mắt nhìn vào bên trong khu thể thao, khẽ nhíu mày, cô ấy có thể cảm nhận được một thứ gì đó rất bất an toát ra từ bên trong tòa nhà trước mặt.
"Ngài thanh tra, chúng tôi có thể vào trong hay không?"
Seichi hỏi.
"Có thể, nhưng tôi sẽ theo các cậu!"
Thanh tra Kankuro nói.
"Ngài thanh tra, ngài biết là tôi đến đây để làm gì chứ?"
"Cô Lee đã nói cho tôi biết việc đó!
Nhưng tôi chỉ cho cậu đêm nay thôi, nếu như không tìm ra được gì, sẽ không còn lần nào khác nữa!"
Thanh tra Kankuro nhíu mày, đáp.
"Một đêm là đủ!"
Seichi thản nhiên nói, sau đó quay lại Sakura.
"Cậu cảm giác được gì không?"
"Rất rõ...nó chắc chắn là ở bên trong chổ này!"
Sakura nhăn mặt nói.
"Vậy chúng ta vào thôi!"
Seichi trực bước đi thì chợt một âm thanh vang vọng khắp khu thể thao vang lên khiến cậu bất giác khựng lại.
Cách!
Cách!
Thanh tra Kankuro, Lee MinYing và cả Sakura cũng khựng lại khi nghe thấy âm thanh kì lạ kia.
" Ngài thanh tra có biết âm thanh đó là gì không?"
Seichi nhíu mày hỏi.
"Tôi cũng không biết!"
Thanh tra Kankuro lắc đầu đáp.
"Âm thanh này, cứ cách một chút sẽ vang lên...
Tôi đã cho người tìm kiếm khắp toàn bộ khu này nhưng không tìm thấy thứ gì phát ra âm thanh đó cả!"
"Vậy à...."
Seichi sau đó cùng Sakura, Lee MinYing và thanh tra Kankuro tiến vào bên trong khu thể thao phức hợp trung tâm Tokyo.