Baixar aplicativo
39.83% Kẻ chuyển sinh cuối cùng / Chapter 141: Chương 141: "...hãy sống thật tốt... thật vui vẻ..."

Capítulo 141: Chương 141: "...hãy sống thật tốt... thật vui vẻ..."

Chương 141: "...hãy sống thật tốt... thật vui vẻ..."

"Đông Bắc Hải?"

"Lạc Vẫn Đảo?!"

"Bách Độc lão quái?!!"

Ba đệ tử Thương Sơn phái nghiêng đầu ngốc trệ trước lời nói của Hoa Vi Nghi.

"Có thật là tìm được người đó thì có thể cứu được nhị sư tỷ không?"

Lục Thiên Cầm chau mày hỏi, đương nhiên nàng không khỏi nghi vấn, đến ngay cả chưởng môn của nàng còn không biết đến sự tồn tại của Bách Độc lão quái, Hoa cung chủ này vậy mà lại biết?

"...."

Hoa Vi Nghi.

"Chưởng môn?"

Lục Thiên Cầm quay lại nhìn Vương Nhất Tự.

"Bản tọa hiểu nha đầu ngươi đang nghĩ gì!

Bản tọa tin Hoa cung chủ, nếu cung chủ đã nói như thế thì chắc chắn Bách Độc lão quái gì đó có thể cứu được Thiên Tuyết..."

Vương Nhất Tự quay qua nhìn Hoa Vi Nghi, ôn nhu nói.

"Hoa cung chủ, đa tạ nàng..."

"Vương chưởng môn, không cần khách sáo...

Thần thiếp chỉ là muốn giúp ích một chút mà thôi...

Nhưng mà..."

Hoa Vi Nghi ngập ngừng.

"Theo những gì thần thiếp có thể thấy...

Lạc Vẫn Đảo kia là cấm địa ở Đông Bắc Hải...quanh năm bị sương mù bao phủ, tràn ngập hung thú nguy hiểm, rất khó để tiếp cận..."

"Nếu như có cách cứu được Thiên Tuyết, nơi đó cho dù có là địa ngục đi chăng nữa, bản tọa cũng nhất quyết xông vào!"

Vương Nhất Tự khẳng định.

Ruỳnh!

Ruỳnh!

Bất chợt căn phòng rung chuyển dữ dội, vách tường, trần nhà bắt đầu nứt ra.

"Động...động đất...?!!"

Trương Tấn hoang mang hỏi.

"Không, đây không phải là động đất..."

Hạ Cố Nghiên lên tiếng.

"Nơi này, đang sụp đổ..."

Trung Cố Nghiên quan sát xung quanh nói.

"Cổ Thiên Hoa Cung rất nhiều năm trước đã không còn...

Nơi này là do tên Cao Vấn dùng ma pháp tạo thành...

Bây giờ hắn không còn nữa...nên là...ma lực duy trì nơi này cũng đang dần tiêu tán..."

Hoa Vi Nghi giải thích.

"Vậy chúng ta hãy mau rời khỏi đây thôi!"

Trương Tấn khẩn trương nói với cả đám.

"Ừm..."

Cả Lục Thiên Cầm và Âu Dương Kiệt đều gật đầu, liền lập tức Âu Dương Kiệt tiến lại chỗ Triệu Thiên Tuyết đỡ nàng dậy.

"Chưởng môn, chúng ta nên đi thôi!"

"Ba người các ngươi cùng Serbes đưa Thiên Tuyết ra khỏi chỗ này trước đi.

Bản tọa còn có việc phải làm!"

Vương Nhất Tự nói với ba đệ tử.

"Hoa cung chủ?

Hai vị trưởng lão?

Các ngươi cũng muốn ở lại hay sao?"

Âu Dương Kiệt quay sang hỏi.

"Ở nơi này vẫn còn một chuyện cần bọn ta kết thúc, ba vị xin hãy nhanh chóng rời khỏi!"

Trung Cố Nghiên đáp.

"Chuyện mà mọi người đang nói đến là...?"

Lục Thiên Cầm nhíu mày hỏi.

"Là Ma giới môn!"

Vương Nhất Tự lên tiếng.

"Nếu không phong ấn lại cánh cửa, đám ma nhân ma thú sớm muộn cũng sẽ tiến vào Nhân giới!"

Vương Nhất Tự ngón tay cái chỉ chỉ về miệng hố khổng lồ nằm phía sau lưng giải thích.

"Serbes, ngươi đảm bảo an toàn cho bọn hắn, nhanh chóng ra khỏi chỗ này"

"Ừm..."

Serbes gật đầu, sau đó đứng dậy.

"Đi thôi!"

Âu Dương Kiệt cõng trên lưng Triệu Thiên Tuyết, Trương Tấn theo sau, khẩn trương cùng Serbes rời đi.

"Chưởng môn, cẩn thận...

Bọn đệ tử sẽ đợi người ở bên ngoài..."

Lục Thiên Cầm nói với Vương Nhất Tự.

"Ừm, đi thôi!"

Vương Nhất Tự phất tay ra hiệu.

Sau khi ba đệ tử cùng Serbes rời đi, Vương Nhất Tự cùng Hoa Vi Nghi và hai vị trưởng lão tiến lại gần miệng hố.

"Ma khí thật kinh khủng..."

Trung Cố Nghiên và Hạ Cố Nghiên quan sát ma khí bốc lên từ miệng hố, nhăn mặt nhận xét.

"Không biết hai vị trưởng lão có cách nào để phong ấn lại Ma giới môn hay không?"

Vương Nhất Tự nhíu mày hỏi.

"Cách thì có... nhưng mà..."

Hai vị trưởng lão ngập ngừng.

Hoa Vi Nghi lẳng lặng đứng bên miệng hố, ánh mắt nàng chất chứa rất nhiều muộn phiền xen lẫn buồn rũ rượi cùng rất nhiều tiếc nuối.

Nàng có thể biết được cách mà hai vị trưởng lão đang định nói đến.

Cả ba người bọn họ đều là đệ tử của Cổ Thiên Hoa Cung, nhưng cho dù kiến thức về trận pháp của cả ba người có phong phú đến mấy thì lúc này họ cũng chỉ là phàm nhân, cách phong ấn Ma giới môn có rất nhiều, nhưng thực lực cả ba lại không đủ để thi triển ra những loại trận pháp ấy, chỉ có một cách duy nhất để có thể phong ấn được Ma giới môn lúc này, chính là dùng chính sinh mệnh của bản thân để phong ấn.

Mệnh Ký Phong Ma, chính là loại trận pháp dùng tính mạng để phong ấn mục tiêu, là loại trận pháp cấm kỵ, không được phép sử dụng ở Cổ Thiên Hoa Cung.

Trong lòng Hoa Vi Nghi ngổn ngang rất nhiều cảm xúc.

Nàng không sợ chết, không sợ hy sinh bản thân, nàng là Cung chủ của Cổ Thiên Hoa Cung, đây vốn là trách nhiệm mà nàng phải gánh vác.

Nhưng mà, nàng tuổi vẫn còn trẻ, còn rất nhiều hoài bão, rất nhiều thứ muốn làm muốn nhìn ngắm.

Nàng bị giam cầm ở nơi này đã ba trăm năm, ước muốn duy nhất của nàng là lại được một lần nữa nhìn ngắm thế giới bên ngoài, muốn được tự do vùng vẫy, hơn hết, nàng muốn được ở cạnh Vương Nhất Tự.

Hoa Vi Nghi, nàng, tất cả những thứ đó đều là lợi ích của cá nhân, nàng không thể đặt lợi ích của bản thân lên trên lợi ích của cả Nhân giới, nàng không thể cũng không muốn như vậy.

Nếu không phong ấn Ma giới môn, Nhân giới chắc chắn sẽ gặp đại hoạ, thân là cung chủ Cổ Thiên Hoa Cung, nàng không thể rời đi xem như không có chuyện gì.

"Trung trưởng lão, Hạ trưởng lão, bổn cung sẽ tự mình phong ấn Ma giới môn!

Hai người cùng với Vương chưởng môn hãy mau chóng rời khỏi chỗ này!"

Hoa Vi Nghi ánh mắt kiên định nhìn thẳng xuống khoảng không tăm tối của Ma giới môn, âm trầm nói.

"Cung chủ?

Như thế sao được chứ?!!

Hai lão già bọn ta làm sao có thể để cho cung chủ một mình gánh vác chuyện này chứ?!!"

Trung Cố Nghiên, Hạ Cố Nghiên hoang mang, giọng khẩn trương đáp lời Hoa Vi Nghi.

"Cung chủ!

Hai lão già bọn ta sẽ giúp cung chủ một tay!"

"Không được!"

Hoa Vi Nghi gằn giọng khiến cho hai trưởng lão khựng lại.

"Bổn cung lấy thân phận Cung chủ Cổ Thiên Hoa Cung ra lệnh cho hai người, lập tức rời khỏi chỗ này ngay!"

Phịch!

Trung Cố Nghiên, Hạ Cố Nghiên, hai vị trưởng lão lập tức quỳ mọt xuống, ánh mắt rưng rưng nhưng kiên quyết nhìn Hoa Vi Nghi.

Hành động này của hai trưởng lão khiến cho Hoa Vi Nghi khẽ giật mình, nàng vội quay người lại, đưa tay đỡ lấy cả hai người.

"Trung trưởng lão, Hạ trưởng lão, hai người....?"

"Cung chủ...

Hai lão già bọn ta sống là người của Cổ Thiên Hoa Cung, chết là ma của Cổ Thiên Hoa Cung, há có thể tham sống sợ chết, tham sinh quý tử, mà bỏ mặc một mình cung chủ đối mặt với Ma giới môn?"

Trung Cố Nghiên thản thiết nói.

"Đúng vậy, nếu như bọn ta rời đi vào lúc này thì sau này còn có thể đối mặt với thế gian nữa hay sao?"

Hạ Cố Nghiên thêm vào.

"Cung chủ, hai lão già bọn ta sẽ giúp cung chủ phong ấn Ma giới môn!

Ý này đã quyết, xin người hãy toại nguyện cho bọn ta!"

Hai vị trưởng lão cúi đầu thấp xuống, giọng van nài, dõng dạc nói với Hoa Vi Nghi.

"Hai...hai vị trưởng lão...xin hãy đứng lên...

Bổn cung...bổn cung..."

Hoa Vi Nghi hai hàng nước mắt che kín gương mặt xinh đẹp, nghẹn ngào.

"...hai vị không cần thiết...phải hy sinh bản thân mình...

Bổn cung...đây là trách nhiệm của bổn cung...bổn cung có thể...giải quyết việc này một mình...

Hai vị...xin hãy nghe lời bổn cung..."

"Xin cung chủ toại nguyện!"

Trước lời nói khuyên giải của Hoa Vi Nghi, hai vị trưởng lão vẫn nhất quyết một lời ở lại.

Vương Nhất Tự, kẻ im lặng quan sát từ đầu, bất chợt lên tiếng.

"Hoa cung chủ, nếu như ý của hai vị trưởng lão đã quyết như vậy, nàng cũng nên toại nguyện cho họ..."

"Vương chưởng môn...thần thiếp..."

Hoa Vi Nghi hai mắt đẫm lệ ngước nhìn Vương Nhất Tự.

"Hai người bọn họ một lòng với Cổ Thiên Hoa Cung, tâm chính trực, sẵn sàng hy sinh bản thân để cho Nhân giới được yên bình, chữ nhân chữ trung cả hai vẹn toàn, nàng nỡ ngăn cản họ hay sao chứ?"

Vương Nhất Tự ngưng lại một nhịp, tiến tới gần sát miệng hố, ánh mắt chất chứa tâm tư nhìn thẳng xuống.

"Ma nhân ma thú vốn rất ít kẻ có được lý trí, đa số chỉ là một đám hỗn tạp khát máu.

Nếu như để cho bọn chúng tràn vào Nhân giới, e là đại hoạ sẽ ập đến.

Ta, vốn chỉ là một Võ tu, đối với trận pháp có phần không nghiên cứu nhiều, ta không có cách nào để phong ấn Ma giới môn...chỉ có thể ngậm ngùi đứng nép sang một bên mà thôi..."

Vương Nhất Tự trong khoảnh khắc thể hiện ra tâm trạng buồn bã, hắn sau đó chậm rãi quay người lại.

"Ta tin nhắn tưởng hai vị trưởng lão có thể phong ấn được Ma giới môn!

An nguy của Nhân giới sau này đành phải trông chờ vào hai vị!"

Hắn khẽ cúi đầu, tựa như ra hiệu cho Trung, Hạ Cố Nghiên.

Câu nói của Vương Nhất Tự, hành động của hắn, hai vị trưởng lão rất nhanh đã nắm bắt được.

"Vương chưởng môn yên tâm, hai người bọn ta tuy tuổi đã cao, nhưng vẫn thừa sức để phong ấn Ma giới môn!"

Trung Cố Nghiên khẳng định.

"Đúng như vậy!

Chỉ là một cái Ma giới môn cỏn con, há có thể làm khó bọn ta hay sao chứ?!!"

Hạ Cố Nghiên thêm vào.

"Cung chủ!

Xin người an tâm, bọn ta có thể phong ấn Ma giới môn này!

Xin người hãy cùng Vương chưởng môn rời khỏi nơi này!"

Hai vị trưởng lão đồng thanh nói, ánh mắt hướng về phía Hoa Vi Nghi.

"Sao...sao lại có thể như thế được?!!

Bổn cung làm sao... làm sao lại có thể bỏ mặc hai vị cơ chứ?!

Không!

Nếu đã quyết, thì cả ba người chúng ta cùng làm!

Bổn cung...sẽ không bỏ chạy...sẽ không để mặc hai người ở lại...!!!"

Hoa Vi Nghi khẩn trương nói.

Xoạt!

Xoạt!

Trung Cố Nghiên, Hạ Cố Nghiên, hai vị trưởng lão bất chợt lấy ra đoản kiếm, tự kề sát cổ.

"Cung chủ, nếu như người không rời khỏi đây, hai người chúng ta lập tức sẽ tự vẫn ngay trước mặt người!!!"

Phịch!

Hoa Vi Nghi bất giác khuỵu xuống trước mặt hai trưởng lão, nghẹn ngào.

"Hai người...hai người đừng ép bổn cung...

Bổn cung... không muốn...như thế..."

Ầm!

Ầm!

Căn phòng càng lúc càng rung chuyển dữ dội hơn, đất đá từ phía trên bắt đầu rơi xuống.

"Cung chủ, không còn nhiều thời gian nữa, xin người hãy mau chóng cùng Vương chưởng môn rời đi..."

"Cung chủ, người còn trẻ, tương lai còn ở phía trước, hãy để hai lão già bọn ta thay người giải quyết chuyện này...cung chủ...xin hãy nghe lời khuyên của bọn ta... hãy mau rời khỏi đây...!"

"Không!

Bổn cung không đi đâu hết!"

Hoa Vi Nghi lắc đầu.

Bất chợt Vương Nhất Tự từ phía sau nắm lấy tay nàng, kéo nàng đứng dậy, ôm chặt nàng.

"Vương... Vương chưởng môn....?!!"

Hoa Vi Nghi khá bất ngờ về hành động này của Vương Nhất Tự, nàng trong khoảnh khắc không một chút chống lại.

"Hoa cung chủ..."

Vương Nhất Tự ôn nhu nói vào tai Hoa Vi Nghi.

"Đây là số mệnh của hai vị trưởng lão, là ông trời đã sắp đặt trước cho hai người bọn họ, nàng không thể nào xen vào được..."

"Vương chưởng môn...thần thiếp..."

"Nhưng đây không phải là số mệnh của nàng!

Hơn ba trăm năm giam cầm ở nơi này, nàng cam tâm hay sao?

Không phải nàng từng nói với ta, rất muốn được một lần nhìn ngắm bầu trời đêm bên ngoài hay sao?"

Hoa Vi Nghi bất chợt khựng lại trước lời nói của Vương Nhất Tự.

Đúng vậy, đó chính là mong muốn suốt bao năm mà nàng luôn ấp ủ trong lòng!

Thế giới rộng lớn ngoài kia, nàng muốn, rất muốn một lần nữa được nhìn thấy nó!

"Cái ác tồn tại khắp nơi...viễn cảnh này sẽ cứ mãi lập lại nếu như không có ai đứng ra ngăn chặn.

Hoa cung chủ...thay vì hy sinh bản thân ở nơi này, sao lại không đi cùng ta?

Ta và nàng, cả hai chúng ta sẽ tiêu diệt tất cả cái ác trên thế gian này, để cho tương lai sau này không còn diễn ra những cảnh tượng tương tự thế này...

Ông trời đã sắp đặt cho ta và nàng là thiên duyên tiền định của nhau, có lẽ cũng là vì lý do này..."

"Cung chủ... Vương chưởng môn nói rất phải...định mệnh của người...chính là thay trời hành đạo, tiêu diệt cái ác... người không thể phí hoài tính mạng của mình ở nơi này được...!!"

Trung Cố Nghiên nói.

"Bổn cung...."

Hoa Vi Nghi nấc lên.

"Vương chưởng môn, xin hãy thay hai lão già này chăm sóc thật tốt cho cung chủ..."

Trung Cố Nghiên, Hạ Cố Nghiên, hai vị trưởng lão, đầu cúi thấp, trịnh trọng nói với Vương Nhất Tự.

"Hai trưởng lão yên tâm!"

Vương Nhất Tự gật đầu đáp.

"Đi thôi!"

Trung Cố Nghiên ra hiệu cho Vương Nhất Tự.

Xoạt!

Vương Nhất Tự ôm chặt Hoa Vi Nghi, vận thân pháp nhảy đến chỗ lối ra.

"Không....!!"

Hoa Vi Nghi hai hàng nước mắt chảy dài trong vòng tay của Vương Nhất Tự, cố gắng ngoáy đầu lại nhìn hai trưởng lão.

"Cung chủ... người cả nữa đời đã chịu đựng rất nhiều đau khổ...lần này...hãy để hai lão già này thay người gánh lấy trách nhiệm của tông môn..."

"Cung chủ...hãy vì hai lão già này, vì tất cả người của Cổ Thiên Hoa Cung,...sau này, hãy sống thật tốt... thật vui vẻ..."

Trung Cố Nghiên và Hạ Cố Nghiên khoé miệng hiện lên một nụ cười hạnh phúc.

"Sư huynh, tiến hành thôi..."

"Được!".

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Serbes cùng đám đệ tử Thương Sơn phái vừa ra đến sa mạc thì lối vào Cổ Thiên Hoa Cung cũng vừa bị đất đá lấp kín.

Lục Thiên Cầm, Âu Dương Kiệt cùng Trương Tấn ánh mắt lo lắng nhìn về phía lối vào.

"Chưởng môn...vẫn còn kẹt bên trong...không biết người có thể... thoát khỏi hay không...?"

Bành!

Trương Tấn vừa dứt lời thì liền nhận ngay một cước vào hông khiến hắn lăn ra mấy vòng.

"Ngậm cái miệng xui xẻo của nhà ngươi lại!"

Lục Thiên Cầm cả giận nói.

"Đệ chỉ là..."

Trương Tấn lồm cồm bò dậy định tự thanh minh, liền cảm thấy ớn lạnh nơi sống lưng, lập tức im phăng phắc.

"Còn nói nữa là ta cho ngươi ở lại nơi này luôn!"

Lục Thiên Cầm bộc phát khí tức, gằn giọng nói.

"Sư tỷ...xin bớt giận..."

Âu Dương Kiệt phía sau lên tiếng khuyên ngăn.

"Haiz...ta nói các ngươi lo lắng cái gì?

Tên chưởng môn chết tiệt của các ngươi dù trời có sập xuống cũng không đến lượt hắn chết!"

Serbes uể oải ngáp một cái, thản nhiên nói.

"Cứ ở đây mà đợi hắn trở ra thôi!".

Nữa canh giờ sau.

Oành!

Một tiếng nổ lớn nổ ra từ phía trong lối vào Cổ Thiên Hoa Cung, đất đá bay tứ tung, khói bụi ngập trời.

Lục Thiên Cầm cùng hai sư đệ nheo nheo mắt xác định vụ việc gì vừa xảy ra.

Từ trong đám khói bụi một bóng hình quen thuộc dần dần hiện ra.

"Chưởng môn!"

Cả ba đệ tử gương mặt rạng rỡ, ánh mắt đồng loạt biểu hiện sự vui mừng tiến đến chỗ Vương Nhất Tự.

Hoa Vi Nghi lẳng lặng buông tay ra, tách khỏi người Vương Nhất Tự, hai mắt nàng đỏ hoe buồn man mác.

"Đã để các ngươi chờ lâu..."

Vương Nhất Tự nhẹ nhàng nói với ba đệ tử.

"Chưởng môn, Ma giới môn đã được phong ấn...?"

Lục Thiên Cầm chau mày hỏi.

"Ừm..."

Vương Nhất Tự gật đầu.

"Hửm?

Chưởng môn, vậy còn hai vị trưởng lão của Cổ Thiên Hoa Cung?

Sao không cùng ra với người?"

Trương Tấn quan sát, tò mò hỏi.

"Hai vị trưởng lão...đã..."

Hoa Vi Nghi nghẹn ngào, ấp úng đáp lời Trương Tấn.

"Vì để phong ấn Ma giới môn...hai vị, Trung trưởng lão và Hạ trưởng lão đã nguyện hy sinh bản thân..."

Vương Nhất Tự giọng thoáng buồn, giải thích.

"...."

Ba đệ tử bất giác lặng người trước câu nói của Vương Nhất Tự.

"Hai vị trưởng lão vì nghĩa quên thân, vì sự bình yên của Nhân giới mà không tiếc đến tính mạng, thật khiến cho người cảm phục..."

Vương Nhất Tự trầm ngâm nói, hắn sau đó quay sang Hoa Vi Nghi an ủi nàng.

"Hoa cung chủ, nàng đã một mình chịu đựng, một mình chống chọi với cái ác suốt hơn ba trăm năm...

Vừa mới gặp lại hai trưởng lão chẳng bao lâu cũng đã phải sinh ly tử biệt...

Nhưng... người đã khuất mãi mãi sẽ vẫn tồn tại trong tâm trí, trong trái tim của chúng ta...nàng cũng đừng quá đau buồn..."

"Thần thiếp...thần thiếp...."

Hoa Vi Nghi ánh mắt lại ướt lệ, nàng cố gắng đánh vần từng tiếng.

"Kể từ bây giờ nàng sẽ không còn cô đơn nữa...

Kể từ lúc này ta sẽ mãi ở cạnh và chăm sóc cho nàng...

Đó cũng là lời mà ta đã hứa với hai vị trưởng lão..."

Vương Nhất Tự đưa tay về phía Hoa Vi Nghi ôn nhu nói.

"Đi cùng ta, Thương Sơn phái sẽ là nhà của nàng...ta và đám đệ tử sẽ là người thân của nàng...

Thế giới rộng lớn này, hãy cùng với ta đi đến tận cùng..."

"Thần thiếp... liệu có xứng...với người...?"

"Ta và nàng đã định sẵn là thiên duyên tiền định của nhau, còn có xứng hay không xứng hay sao?"

Vương Nhất Tự mỉm cười, nhẹ nhàng nói với Hoa Vi Nghi.

"Thật sao...thần thiếp... thần thiếp có thể...cùng với người...?"

"Ừm..."

Vương Nhất Tự khẽ gật đầu.

Hoa Vi Nghi bất chợt lao đến ôm lấy Vương Nhất Tự, nàng vỡ òa trong cảm xúc, nàng khóc như một đứa trẻ, những nỗi đau, những năm tháng mà nàng phải chịu đựng được bộc phát ra tất cả trong khoảnh khắc này.

Hoa Vi Nghi, nàng, một nữ nhân nhút nhát rụt rè, sớm đã quen với những khuôn khổ nhưng quy định hà khắc của Cổ Thiên Hoa Cung từ lúc nhỏ, giây phút này, nàng bỏ qua tất cả danh phận, bỏ mặc tất cả khuôn khổ, mặc kệ ánh mắt của ba đệ tử Thương Sơn phái đang nhìn mình, nàng chỉ muốn ôm thật chặt nam nhân trước mặt, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể hắn, cảm nhận lấy thứ tình cảm mà suốt bao nhiêu năm nàng không có được.

Ba đệ tử, Lục Thiên Cầm, Âu Dương Kiệt, Trương Tấn, ánh mắt cũng chất chứa cảm thông cùng vui mừng nhìn hai người.

Người tốt thì rốt cuộc cũng sẽ được hạnh phúc, chỉ là hạnh phúc ấy đến sớm hay muộn mà thôi!

"Khoan đã!"

Dường như phát hiện ra điều gì đó, Trương Tấn chợt giật mình hét lên.

"Không lẽ...Hoa cung chủ sẽ là tam sư nương của chúng ta sao?!!"

Bành!

"Mi lăn đi cho ta!

Đừng có phá hỏng cái giây phút này!"

Lục Thiên Cầm đứng cạnh sẵn chân đạp hắn một phát lăn mấy vòng.

"Tinh! Chúc mừng chủ nhân đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn: Ngăn chặn Ma Tổ hồi sinh.

Phần thưởng:

- Thần khí Giáng Ma giản x1.

- Một trăm vạn Sơ cấp Linh thạch.

- Một trăm vạn kim tệ.

Phần thưởng tự động chuyển vào không gian giới chỉ."

Hệ thống hiện lên thông báo.

"Tinh! Kích hoạt nhiệm vụ Sử Thi: Đông Bắc Hải, Lạc Vẫn Đảo, tìm được Bách Độc lão quái cứu Triệu Thiên Tuyết.

Tiến trình nhiệm vụ:

- Tìm được Bách Độc lão quái: 0/1.

- Cứu Triệu Thiên Tuyết: 0/1.

Phần thưởng:

- Linh thú đan công thức x1.

- Một ngàn điểm cống hiến môn phái.

- Một trăm vạn kim tệ."

"Chúng ta cũng không có thời gian mà nấn ná lại nơi này nữa..."

Vương Nhất Tự quay sang nói với ba đệ tử.

"Nhanh chóng trở về môn phái!

Chúng ta vẫn còn một chặng đường dài phía trước để cứu Thiên Tuyết!

Đi thôi!"

"Vâng!"

Ba đệ tử gật đầu.


Load failed, please RETRY

Status de energia semanal

Rank -- Ranking de Poder
Stone -- Pedra de Poder

Capítulos de desbloqueio em lote

Índice

Opções de exibição

Fundo

Fonte

Tamanho

Comentários do capítulo

Escreva uma avaliação Status de leitura: C141
Falha ao postar. Tente novamente
  • Qualidade de Escrita
  • Estabilidade das atualizações
  • Desenvolvimento de Histórias
  • Design de Personagens
  • Antecedentes do mundo

O escore total 0.0

Resenha postada com sucesso! Leia mais resenhas
Vote com Power Stone
Rank NO.-- Ranking de Potência
Stone -- Pedra de Poder
Denunciar conteúdo impróprio
Dica de erro

Denunciar abuso

Comentários do parágrafo

Login