Capítulo 89: Chương 89: Có bản lĩnh thì xuống đây mà ngăn!
Chương 89: Có bản lĩnh thì xuống đây mà ngăn!
"Bắt đầu!"
Giám khảo hô lớn.
Liền lập tức Tuấn Lân bộc phát ra bàng bạc khí tức, thi triển chưởng pháp lao đến Lục Thiên Cầm.
"Càn Khôn Thập Nhị chưởng!"
Tuấn Lân hét lớn phát ra toàn bộ lực lượng.
Một chưởng hữu hình thành mười hai bàn tay hung hăng đánh tới như muốn lấy mạng Lục Thiên Cầm.
"Võ Tông đỉnh phong!
Không hỗ là đệ tử của Thái Huyền Thánh tông!"
"Một chưởng này, e là nữ nhân kia không thể nào đón đỡ được a!"
"Không! Ta thấy hoàn toàn không có cơ hội nào cho nữ nhân kia đâu!"
Đám võ giả, tán tu bàn luận xôn xao khi Tuấn Lân tung ra chưởng pháp.
Lục Thiên Cầm chỉ hừ lạnh một cái, nhanh chóng lôi ra Ỷ Thiên kiếm, một đường chém dọc về phía trước.
Bang!
Lục Thiên Cầm vung kiếm tuy nhẹ nhàng nhưng lại phát ra một đạo kiếm khí hình bán nguyệt dài hơn bốn, năm thước, trong chớp mắt chém bay đi chưởng pháp của Tuấn Lân, đồng thời chém bay hắn ra xa hơn mười thước.
Phụt!
Tuấn Lân bị luồng kiếm khí đánh bật ra, miệng phun máu.
Gương mặt hắn hiển hiện lên đau đớn cùng hoang mang.
Chưởng pháp vừa rồi là hắn đã dồn hết sức lực mà xuất ra, thực lực của Võ Tông đỉnh phong, ấy vậy mà nữ nhân đó chỉ một kiếm đơn giản mà hóa giải được.
Vô lý!
Hết sức vô lý!
Không lẽ nữ nhân đó mạnh hơn hắn hay sao chứ?!
Tuấn Lân lồm cồm bò dậy, trong đầu hiển hiện lên một đống câu hỏi.
Nhưng Lục Thiên Cầm không cho hắn có thời gian mà suy nghĩ.
Vừa ngỏm dậy Tuấn Lân liền lãnh một nhát kiếm thẳng vào mặt.
Bành!
Tuấn Lân bị hất ngược ra sau, miệng đầy máu, răng hình như gãy mất mấy cái.
Luật của Môn phái Luận võ không cho phép giết người, vì vậy mà Lục Thiên Cầm dùng má kiếm mà đập tới.
Bành!
Bành!
Bành!
Lục Thiên Cầm bồi thêm vài phát nữa vào mặt Tuấn Lân, khiến đầu hắn lún sâu xuống nền đá.
"Ngừng...ngừng..."
Giám khảo lên tiếng định ngăn Lục Thiên Cầm lại, nhưng chưa nói dứt câu thì Lục Thiên Cầm dậm mạnh chân xuống Lôi đài, bàng bạc hàn khí tức tuôn ra dưới bàn chân.
Và chỉ trong chớp mắt, toàn bộ Lôi đài liền lập tức đóng băng, dĩ nhiên Tuấn Lân cũng bị biến thành một tảng băng.
Cảnh tượng này khiến cho không khí cả Võ đài Hàn Vân thành tựa như đóng băng theo.
Tất cả mọi người không ai có thể thốt lên được một lời nào cả, bọn hắn chỉ biết trố mắt ra mà nhìn, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Những trận đấu trước, bọn hắn đã có thể biết được Lục Thiên Cầm là một Băng tu rất mạnh, nàng có thể băng phong cả một người chỉ trong chớp mắt, nhưng tình huống này lại hoàn toàn khác hẳn.
Để băng phong cả một Lôi đài rộng hơn bốn mươi thước trong chớp mắt thế kia thì tu vi cảnh giới phải như nào mới có thể làm được chứ?
Lầm rồi!
Đúng là tất cả đã lầm!
Bọn hắn đã quá khinh dễ nữ nhân này!
Đáng lẽ ra kẻ không có cơ hội nào phải là tên đệ tử của Thái Huyền Thánh tông mới đúng!
Đám sư tỷ, sư muội của Lục Thiên Cầm khẽ hít một hơi lạnh.
Tam sư tỷ ra tay lúc nào cũng lạnh lùng và tàn nhẫn như vậy a...
Lục Thiên Cầm giơ Ỷ Thiên kiếm lên định chém xuống chỗ Tuấn Lân thì liền bị Hà trưởng lão ngăn lại.
"Dừng tay!"
Hà trưởng lão đứng bật dậy, quát lớn.
"Ngươi không nghe thấy giám khảo ngừng trận đấu rồi hay sao, mà còn tiếp tục đánh?!!"
Khựng.
Lưỡi kiếm dừng lại chỉ cách Tuấn Lân một đốt tay.
Lục Thiên Cầm ánh mắt âm trầm tỏ ra khinh dễ nhìn về phía khán đài trung tâm, giọng lạnh lùng nói.
"Ta vẫn chưa nghe giám khảo nói gì cả!"
Hà trưởng lão cả giận, ngón tay chỉ về phía sau Lục Thiên Cầm.
"Giám khảo đang định ngăn lại thì ngươi liền băng phong cả Lôi đài.
Nhìn xem, ngay cả giám khảo cũng bị ngươi băng phong luôn rồi còn đâu mà nói được hả?!!"
"Hắn chỉ mới có ý định chứ vẫn chưa ngừng trận đấu lại!
Ta vốn chỉ muốn băng phong Lôi đài và tên phế vật này, ai ngờ đến cả giám khảo cũng không thể tránh, đúng là chẳng ra làm sao!"
"Ngươi?!!"
Hà trưởng lão giận tím mặt với thái độ lạnh lùng dửng dưng của Lục Thiên Cầm.
Không chỉ Hà trưởng lão, ngay cả mấy tên giám khảo cũng nhìn Lục Thiên Cầm bằng ánh mắt giận dữ.
Lời nàng nói ra chẳng khác nào nói giám khảo là lũ vô dụng.
Bành!
Lục Thiên Cầm mặc kệ Hà trưởng lão, rất nhanh giơ kiếm lên lần nữa, nàng đập mạnh thanh kiếm xuống chỗ Tuấn Lân.
Một âm thanh chói tai vang lên.
Băng bao bọc quanh người Tuấn Lân bị chém cho vỡ nát văng ra tung toé.
Tuấn Lân nằm bất động lún sâu xuống nền đá, miệng hộc máu liên tục, chỉ còn lại nữa cái mạng.
Lục Thiên Cầm vẫn chưa muốn dừng lại, tay trái nàng tỏa ra bàng bạc khí tức, trực tung thêm một chưởng.
"Mau ngừng tay lại!"
Hà trưởng lão trán nổi gân xanh, bộc phát ra khí tức lan tỏa ra khắp khán đài trung tâm, tựa như đe dọa Lục Thiên Cầm.
"Ngươi lấy tư cách gì mà muốn ta ngừng lại?"
"Ta lấy tư cách trưởng lão Thái Huyền Thánh tông ra lệnh cho ngươi!!"
Hà trưởng lão khí tức bộc phát ra càng lúc càng nhiều, khiến cho tất cả những người xung quanh đều cảm thấy khó thở, tất cả đều nổi lên sợ hãi.
Hà trưởng lão, ả thân là trưởng lão của Thái Huyền Thánh tông, tu vi cảnh giới đã đạt đến Võ Vương Thất phẩm, có thể nói là kẻ có thực lực mạnh nhất ở đây, lời ả nói ra có thể xem là mệnh lệnh.
"Ngươi đang chọc cười ta đấy à?
Đây là thi đấu, ngươi cũng chỉ là khán giả ngồi xem mà thôi.
Còn lấy danh phận trưởng lão Thái Huyền Thánh tông ra dọa ta?
Có giỏi thì xuống đây mà ngăn!"
Lục Thiên Cầm âm trầm đáp lời, quăng tới Hà trưởng lão cái nhìn khinh dễ.
Toàn bộ khán đài, tất cả con người ở đây đều hiển hiện lên sợ hãi không thôi khi nghe Lục Thiên Cầm nói.
Một tên đệ tử của một cái Thập lưu môn phái lại dám thốt ra lời thách thức với trưởng lão của một Tam lưu tông môn?!!
Nữ nhân này không muốn sống nữa hay sao chứ?!!
"Ngươi phải chết!!!"
Hà trưởng lão gân giọng lên quát lớn, trực vận thân pháp nhảy xuống Lôi đài, nhưng liền bị một giọng nói ngăn lại.
"Hà trưởng lão!"
Tất cả mọi người chợt giật mình liền quay nhìn về phía phát ra giọng nói kia.
Hà trưởng lão cũng khựng lại, ánh mắt liếc đến khán đài đối diện.
"Đây là trận đấu của đám đệ tử, ngươi thân là trưởng lão của tông môn lớn, lại không biết phép tắc, muốn can dự vào hay sao?!!"
"Ngươi là kẻ nào?!!!"
Hà trưởng lão nhìn tên trung niên quát lớn.
Tên trung niên gằn giọng đáp.
"Ta là đà chủ phân đà Ma Thần tông, Tống Nhựt Minh"
Bảy chữ Đà chủ phân đà Ma Thần tông thốt ra liền khiến cho Hà trưởng lão e dè, chợt khựng lại, khí tức liền lập tức tiêu tán, hai chân mày nhăn lại.
Không chỉ Hà trưởng lão tỏ ra phân vân, mà tất cả người có mặt ở Võ đài Hàn Vân thành đều hoang mang, lo sợ.
Ma Thần tông là Nhất lưu Tà tông, một Tà tông lớn nhất ở Tinh không Đại lục, phân đà Ma Thần tông trải khắp nơi, hầu như thành trì nào cũng có, và sự tàn độc của Ma Thần tông thì không ai có thể sánh bằng.
Không tội ác nào mà Ma Thần tông không dám làm, không kẻ nào mà Ma Thần tông không dám giết.
Không kẻ nào ngu ngốc lại đi đối đầu với một Tà tông như Ma Thần tông cả.
"Tống đà chủ, lẽ nào ngươi không thấy tên nữ nhân kia đã vi phạm luật của Môn phái Luận võ, lại còn khiêu khích cả ta hay sao?!!"
Hà trưởng lão nhíu mày hỏi.
"Ta thấy đệ tử Thương Sơn phái chẳng vi phạm gì cả, giám khảo vẫn chưa cho ngừng trận đấu thì hắn vẫn có thể tiếp tục.
Chính ngươi mới là kẻ vi phạm thì có!
Ngươi ngồi trên khán đài thì cũng chỉ là khán giả, mà đã là khán giả thì không có quyền xen vào trận đấu!
Một điều cơ bản như thế ngươi, trưởng lão của Thái Huyền Thánh tông, lại không hay không biết sao chứ?!"
Tống đà chủ thản nhiên đáp.
"Ngươi?!!
Chỉ là một tên đà chủ nhỏ nhoi mà dám giở giọng dạy đời ta?"
"Thì đã sao?!"
Tống đà chủ nghiêng đầu hỏi.
"Ngươi nghĩ ta không dám làm gì ngươi sao?!!"
Hà trưởng lão âm trầm hỏi.
"Có gan thì phóng ngựa đến đây!"
Tống đà chủ thách thức.
"Trưởng lão, người không nên động tay động chân ở đây, sẽ bị lời ra tiếng vào không hay.
Hơn nữa đối phương là một Nhất lưu Tà tông, thực lực phía sau không thể xem thường được..."
Tên nữ đệ tử ghé tai nói nhỏ khuyên can Hà trưởng lão.
Lời này Mộng Khắc Tuệ nói ra không phải là không có lý.
Hà trưởng lão, ả, có thể dễ dàng giết chết một tên đà chủ của Ma Thần tông, nhưng sau đó thì sao?
Ma Thần tông chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này, bọn chúng sẽ tìm đến để trả thù Thái Huyền Thánh tông, như thế sẽ không ổn chút nào.
Ma Thần tông vốn là không nên động vào!
Nhưng mà, đệ tử của ả bị ngược không biết sống chết trên Lôi đài, ả không lẽ lại ngồi yên không đoái hoài tới?
"Thiên Cầm, đây chỉ là bàn luận võ học, đến điểm thì nên dừng lại a!"
Vương Nhất Tự lúc này mới lên tiếng.
Hắn nãy giờ ngồi ăn dưa với hai nương tử, xem xem ả họ Hà kia có thể làm càn được hay không.
Rốt cuộc thì hắn vẫn phải lên tiếng để dàn xếp mọi chuyện.
Lục Thiên Cầm nghe lời Vương Nhất Tự, nhìn thẳng vào Hà trưởng lão, hừ lạnh một cái, một cước đá văng Tuấn Lân khỏi Lôi đài.
Lúc này, Hà trưởng lão mới bình tĩnh lại, chầm chậm ngồi xuống, ánh mắt vẫn là rất giận dữ hết nhìn Lục Thiên Cầm rồi lại nhìn Vương Nhất Tự.
Quá sức chịu đựng!
Một cái Thập lưu môn phái từ tên chưởng môn đến cả đệ tử đều không biết sống chết là gì.
'Sau khi giải đấu kết thúc, ta sẽ để cho các ngươi nếm trải cái cảm giác muốn chết không được mà muốn sống cũng không xong!'
Ả nghĩ thầm trong bụng.
"Trận thứ bốn mươi lăm, bên thắng, đệ tử Thương Sơn phái, Lục Thiên Cầm!"
Một tên giám khảo khác nhảy lên Lôi đài thông báo.
Liền sau đó có thêm vài tên nữa nhảy lên xem xét tình hình của tên giám khảo đang bị băng phong.
Trên khán đài, khán giả cũng thở ra nhẹ nhõm.
Bọn hắn còn tưởng sẽ có đánh nhau trong tình huống vừa rồi.
Việc trưởng lão của Thái Huyền Thánh tông ra tay với Đà chủ của Ma Thần tông là một việc rất lớn, chuyện này nếu xảy ra thì Tinh không Đại lục có thể sẽ chao đảo vì cuộc chiến của hai tông môn thực lực vào hàng mạnh nhất Đại lục.
"Ai nha, quả là không có tính khiêu chiến gì hết trơn!"
Vương Nhất Tự hai chân bắt chéo, giọng đầy gợi đòn lên tiếng.
Hắn đem tới đây năm tên đệ tử vẫn còn lại đúng năm tên, cuối cùng thì vẫn chỉ là những trận đấu từ một phía, chẳng có đệ tử của bất kỳ môn phái nào có thể gây ra được dù là một chút khó khăn cho đệ tử của hắn cả.
Các trưởng lão, cao tầng các môn phái ngồi xung quanh gương mặt âm trầm xụ xuống khi nghe Vương Nhất Tự nói.
Bọn hắn, những Thất, Bát, Ngũ, Lục lưu môn phái, trước khi giải đấu diễn ra đều tràn đầy tự tin, đều tỏ ra cao thượng, ra vẻ ta đây, đến bây giờ, tất cả, tất cả đệ tử của bọn hắn đều bị loại bởi một cái Thập lưu môn phái, còn gì nhục nhã hơn được nữa chứ?
Bọn hắn đều là khinh dễ, đều là khinh rẻ Thập lưu Thương Sơn phái, cuối cùng thì người còn trụ được tới cuối cùng lại là Thương Sơn phái, nếu như có cái lỗ nào đó lúc này, bọn hắn chắc chắn sẽ chui xuống luôn, để không phải ngồi xem thiên hạ cười vào mặt.
Hà trưởng lão lúc này thì cơn giận của ả là không thể diễn tả nổi, hai bàn tay ả bấu chặt lấy tay vịn ghế đến nổi muốn bóp nát nó đi.
Ả, nhất định, nhất định sau khi Môn phái Luận võ kết thúc sẽ cho cả đám Thương Sơn phái này đi bán muối hết!
Capítulo 89: Chương 89: Có bản lĩnh thì xuống đây mà ngăn!
Chương 89: Có bản lĩnh thì xuống đây mà ngăn!
"Bắt đầu!"
Giám khảo hô lớn.
Liền lập tức Tuấn Lân bộc phát ra bàng bạc khí tức, thi triển chưởng pháp lao đến Lục Thiên Cầm.
"Càn Khôn Thập Nhị chưởng!"
Tuấn Lân hét lớn phát ra toàn bộ lực lượng.
Một chưởng hữu hình thành mười hai bàn tay hung hăng đánh tới như muốn lấy mạng Lục Thiên Cầm.
"Võ Tông đỉnh phong!
Không hỗ là đệ tử của Thái Huyền Thánh tông!"
"Một chưởng này, e là nữ nhân kia không thể nào đón đỡ được a!"
"Không! Ta thấy hoàn toàn không có cơ hội nào cho nữ nhân kia đâu!"
Đám võ giả, tán tu bàn luận xôn xao khi Tuấn Lân tung ra chưởng pháp.
Lục Thiên Cầm chỉ hừ lạnh một cái, nhanh chóng lôi ra Ỷ Thiên kiếm, một đường chém dọc về phía trước.
Bang!
Lục Thiên Cầm vung kiếm tuy nhẹ nhàng nhưng lại phát ra một đạo kiếm khí hình bán nguyệt dài hơn bốn, năm thước, trong chớp mắt chém bay đi chưởng pháp của Tuấn Lân, đồng thời chém bay hắn ra xa hơn mười thước.
Phụt!
Tuấn Lân bị luồng kiếm khí đánh bật ra, miệng phun máu.
Gương mặt hắn hiển hiện lên đau đớn cùng hoang mang.
Chưởng pháp vừa rồi là hắn đã dồn hết sức lực mà xuất ra, thực lực của Võ Tông đỉnh phong, ấy vậy mà nữ nhân đó chỉ một kiếm đơn giản mà hóa giải được.
Vô lý!
Hết sức vô lý!
Không lẽ nữ nhân đó mạnh hơn hắn hay sao chứ?!
Tuấn Lân lồm cồm bò dậy, trong đầu hiển hiện lên một đống câu hỏi.
Nhưng Lục Thiên Cầm không cho hắn có thời gian mà suy nghĩ.
Vừa ngỏm dậy Tuấn Lân liền lãnh một nhát kiếm thẳng vào mặt.
Bành!
Tuấn Lân bị hất ngược ra sau, miệng đầy máu, răng hình như gãy mất mấy cái.
Luật của Môn phái Luận võ không cho phép giết người, vì vậy mà Lục Thiên Cầm dùng má kiếm mà đập tới.
Bành!
Bành!
Bành!
Lục Thiên Cầm bồi thêm vài phát nữa vào mặt Tuấn Lân, khiến đầu hắn lún sâu xuống nền đá.
"Ngừng...ngừng..."
Giám khảo lên tiếng định ngăn Lục Thiên Cầm lại, nhưng chưa nói dứt câu thì Lục Thiên Cầm dậm mạnh chân xuống Lôi đài, bàng bạc hàn khí tức tuôn ra dưới bàn chân.
Và chỉ trong chớp mắt, toàn bộ Lôi đài liền lập tức đóng băng, dĩ nhiên Tuấn Lân cũng bị biến thành một tảng băng.
Cảnh tượng này khiến cho không khí cả Võ đài Hàn Vân thành tựa như đóng băng theo.
Tất cả mọi người không ai có thể thốt lên được một lời nào cả, bọn hắn chỉ biết trố mắt ra mà nhìn, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Những trận đấu trước, bọn hắn đã có thể biết được Lục Thiên Cầm là một Băng tu rất mạnh, nàng có thể băng phong cả một người chỉ trong chớp mắt, nhưng tình huống này lại hoàn toàn khác hẳn.
Để băng phong cả một Lôi đài rộng hơn bốn mươi thước trong chớp mắt thế kia thì tu vi cảnh giới phải như nào mới có thể làm được chứ?
Lầm rồi!
Đúng là tất cả đã lầm!
Bọn hắn đã quá khinh dễ nữ nhân này!
Đáng lẽ ra kẻ không có cơ hội nào phải là tên đệ tử của Thái Huyền Thánh tông mới đúng!
Đám sư tỷ, sư muội của Lục Thiên Cầm khẽ hít một hơi lạnh.
Tam sư tỷ ra tay lúc nào cũng lạnh lùng và tàn nhẫn như vậy a...
Lục Thiên Cầm giơ Ỷ Thiên kiếm lên định chém xuống chỗ Tuấn Lân thì liền bị Hà trưởng lão ngăn lại.
"Dừng tay!"
Hà trưởng lão đứng bật dậy, quát lớn.
"Ngươi không nghe thấy giám khảo ngừng trận đấu rồi hay sao, mà còn tiếp tục đánh?!!"
Khựng.
Lưỡi kiếm dừng lại chỉ cách Tuấn Lân một đốt tay.
Lục Thiên Cầm ánh mắt âm trầm tỏ ra khinh dễ nhìn về phía khán đài trung tâm, giọng lạnh lùng nói.
"Ta vẫn chưa nghe giám khảo nói gì cả!"
Hà trưởng lão cả giận, ngón tay chỉ về phía sau Lục Thiên Cầm.
"Giám khảo đang định ngăn lại thì ngươi liền băng phong cả Lôi đài.
Nhìn xem, ngay cả giám khảo cũng bị ngươi băng phong luôn rồi còn đâu mà nói được hả?!!"
"Hắn chỉ mới có ý định chứ vẫn chưa ngừng trận đấu lại!
Ta vốn chỉ muốn băng phong Lôi đài và tên phế vật này, ai ngờ đến cả giám khảo cũng không thể tránh, đúng là chẳng ra làm sao!"
"Ngươi?!!"
Hà trưởng lão giận tím mặt với thái độ lạnh lùng dửng dưng của Lục Thiên Cầm.
Không chỉ Hà trưởng lão, ngay cả mấy tên giám khảo cũng nhìn Lục Thiên Cầm bằng ánh mắt giận dữ.
Lời nàng nói ra chẳng khác nào nói giám khảo là lũ vô dụng.
Bành!
Lục Thiên Cầm mặc kệ Hà trưởng lão, rất nhanh giơ kiếm lên lần nữa, nàng đập mạnh thanh kiếm xuống chỗ Tuấn Lân.
Một âm thanh chói tai vang lên.
Băng bao bọc quanh người Tuấn Lân bị chém cho vỡ nát văng ra tung toé.
Tuấn Lân nằm bất động lún sâu xuống nền đá, miệng hộc máu liên tục, chỉ còn lại nữa cái mạng.
Lục Thiên Cầm vẫn chưa muốn dừng lại, tay trái nàng tỏa ra bàng bạc khí tức, trực tung thêm một chưởng.
"Mau ngừng tay lại!"
Hà trưởng lão trán nổi gân xanh, bộc phát ra khí tức lan tỏa ra khắp khán đài trung tâm, tựa như đe dọa Lục Thiên Cầm.
"Ngươi lấy tư cách gì mà muốn ta ngừng lại?"
"Ta lấy tư cách trưởng lão Thái Huyền Thánh tông ra lệnh cho ngươi!!"
Hà trưởng lão khí tức bộc phát ra càng lúc càng nhiều, khiến cho tất cả những người xung quanh đều cảm thấy khó thở, tất cả đều nổi lên sợ hãi.
Hà trưởng lão, ả thân là trưởng lão của Thái Huyền Thánh tông, tu vi cảnh giới đã đạt đến Võ Vương Thất phẩm, có thể nói là kẻ có thực lực mạnh nhất ở đây, lời ả nói ra có thể xem là mệnh lệnh.
"Ngươi đang chọc cười ta đấy à?
Đây là thi đấu, ngươi cũng chỉ là khán giả ngồi xem mà thôi.
Còn lấy danh phận trưởng lão Thái Huyền Thánh tông ra dọa ta?
Có giỏi thì xuống đây mà ngăn!"
Lục Thiên Cầm âm trầm đáp lời, quăng tới Hà trưởng lão cái nhìn khinh dễ.
Toàn bộ khán đài, tất cả con người ở đây đều hiển hiện lên sợ hãi không thôi khi nghe Lục Thiên Cầm nói.
Một tên đệ tử của một cái Thập lưu môn phái lại dám thốt ra lời thách thức với trưởng lão của một Tam lưu tông môn?!!
Nữ nhân này không muốn sống nữa hay sao chứ?!!
"Ngươi phải chết!!!"
Hà trưởng lão gân giọng lên quát lớn, trực vận thân pháp nhảy xuống Lôi đài, nhưng liền bị một giọng nói ngăn lại.
"Hà trưởng lão!"
Tất cả mọi người chợt giật mình liền quay nhìn về phía phát ra giọng nói kia.
Hà trưởng lão cũng khựng lại, ánh mắt liếc đến khán đài đối diện.
"Đây là trận đấu của đám đệ tử, ngươi thân là trưởng lão của tông môn lớn, lại không biết phép tắc, muốn can dự vào hay sao?!!"
"Ngươi là kẻ nào?!!!"
Hà trưởng lão nhìn tên trung niên quát lớn.
Tên trung niên gằn giọng đáp.
"Ta là đà chủ phân đà Ma Thần tông, Tống Nhựt Minh"
Bảy chữ Đà chủ phân đà Ma Thần tông thốt ra liền khiến cho Hà trưởng lão e dè, chợt khựng lại, khí tức liền lập tức tiêu tán, hai chân mày nhăn lại.
Không chỉ Hà trưởng lão tỏ ra phân vân, mà tất cả người có mặt ở Võ đài Hàn Vân thành đều hoang mang, lo sợ.
Ma Thần tông là Nhất lưu Tà tông, một Tà tông lớn nhất ở Tinh không Đại lục, phân đà Ma Thần tông trải khắp nơi, hầu như thành trì nào cũng có, và sự tàn độc của Ma Thần tông thì không ai có thể sánh bằng.
Không tội ác nào mà Ma Thần tông không dám làm, không kẻ nào mà Ma Thần tông không dám giết.
Không kẻ nào ngu ngốc lại đi đối đầu với một Tà tông như Ma Thần tông cả.
"Tống đà chủ, lẽ nào ngươi không thấy tên nữ nhân kia đã vi phạm luật của Môn phái Luận võ, lại còn khiêu khích cả ta hay sao?!!"
Hà trưởng lão nhíu mày hỏi.
"Ta thấy đệ tử Thương Sơn phái chẳng vi phạm gì cả, giám khảo vẫn chưa cho ngừng trận đấu thì hắn vẫn có thể tiếp tục.
Chính ngươi mới là kẻ vi phạm thì có!
Ngươi ngồi trên khán đài thì cũng chỉ là khán giả, mà đã là khán giả thì không có quyền xen vào trận đấu!
Một điều cơ bản như thế ngươi, trưởng lão của Thái Huyền Thánh tông, lại không hay không biết sao chứ?!"
Tống đà chủ thản nhiên đáp.
"Ngươi?!!
Chỉ là một tên đà chủ nhỏ nhoi mà dám giở giọng dạy đời ta?"
"Thì đã sao?!"
Tống đà chủ nghiêng đầu hỏi.
"Ngươi nghĩ ta không dám làm gì ngươi sao?!!"
Hà trưởng lão âm trầm hỏi.
"Có gan thì phóng ngựa đến đây!"
Tống đà chủ thách thức.
"Trưởng lão, người không nên động tay động chân ở đây, sẽ bị lời ra tiếng vào không hay.
Hơn nữa đối phương là một Nhất lưu Tà tông, thực lực phía sau không thể xem thường được..."
Tên nữ đệ tử ghé tai nói nhỏ khuyên can Hà trưởng lão.
Lời này Mộng Khắc Tuệ nói ra không phải là không có lý.
Hà trưởng lão, ả, có thể dễ dàng giết chết một tên đà chủ của Ma Thần tông, nhưng sau đó thì sao?
Ma Thần tông chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này, bọn chúng sẽ tìm đến để trả thù Thái Huyền Thánh tông, như thế sẽ không ổn chút nào.
Ma Thần tông vốn là không nên động vào!
Nhưng mà, đệ tử của ả bị ngược không biết sống chết trên Lôi đài, ả không lẽ lại ngồi yên không đoái hoài tới?
"Thiên Cầm, đây chỉ là bàn luận võ học, đến điểm thì nên dừng lại a!"
Vương Nhất Tự lúc này mới lên tiếng.
Hắn nãy giờ ngồi ăn dưa với hai nương tử, xem xem ả họ Hà kia có thể làm càn được hay không.
Rốt cuộc thì hắn vẫn phải lên tiếng để dàn xếp mọi chuyện.
Lục Thiên Cầm nghe lời Vương Nhất Tự, nhìn thẳng vào Hà trưởng lão, hừ lạnh một cái, một cước đá văng Tuấn Lân khỏi Lôi đài.
Lúc này, Hà trưởng lão mới bình tĩnh lại, chầm chậm ngồi xuống, ánh mắt vẫn là rất giận dữ hết nhìn Lục Thiên Cầm rồi lại nhìn Vương Nhất Tự.
Quá sức chịu đựng!
Một cái Thập lưu môn phái từ tên chưởng môn đến cả đệ tử đều không biết sống chết là gì.
'Sau khi giải đấu kết thúc, ta sẽ để cho các ngươi nếm trải cái cảm giác muốn chết không được mà muốn sống cũng không xong!'
Ả nghĩ thầm trong bụng.
"Trận thứ bốn mươi lăm, bên thắng, đệ tử Thương Sơn phái, Lục Thiên Cầm!"
Một tên giám khảo khác nhảy lên Lôi đài thông báo.
Liền sau đó có thêm vài tên nữa nhảy lên xem xét tình hình của tên giám khảo đang bị băng phong.
Trên khán đài, khán giả cũng thở ra nhẹ nhõm.
Bọn hắn còn tưởng sẽ có đánh nhau trong tình huống vừa rồi.
Việc trưởng lão của Thái Huyền Thánh tông ra tay với Đà chủ của Ma Thần tông là một việc rất lớn, chuyện này nếu xảy ra thì Tinh không Đại lục có thể sẽ chao đảo vì cuộc chiến của hai tông môn thực lực vào hàng mạnh nhất Đại lục.
"Ai nha, quả là không có tính khiêu chiến gì hết trơn!"
Vương Nhất Tự hai chân bắt chéo, giọng đầy gợi đòn lên tiếng.
Hắn đem tới đây năm tên đệ tử vẫn còn lại đúng năm tên, cuối cùng thì vẫn chỉ là những trận đấu từ một phía, chẳng có đệ tử của bất kỳ môn phái nào có thể gây ra được dù là một chút khó khăn cho đệ tử của hắn cả.
Các trưởng lão, cao tầng các môn phái ngồi xung quanh gương mặt âm trầm xụ xuống khi nghe Vương Nhất Tự nói.
Bọn hắn, những Thất, Bát, Ngũ, Lục lưu môn phái, trước khi giải đấu diễn ra đều tràn đầy tự tin, đều tỏ ra cao thượng, ra vẻ ta đây, đến bây giờ, tất cả, tất cả đệ tử của bọn hắn đều bị loại bởi một cái Thập lưu môn phái, còn gì nhục nhã hơn được nữa chứ?
Bọn hắn đều là khinh dễ, đều là khinh rẻ Thập lưu Thương Sơn phái, cuối cùng thì người còn trụ được tới cuối cùng lại là Thương Sơn phái, nếu như có cái lỗ nào đó lúc này, bọn hắn chắc chắn sẽ chui xuống luôn, để không phải ngồi xem thiên hạ cười vào mặt.
Hà trưởng lão lúc này thì cơn giận của ả là không thể diễn tả nổi, hai bàn tay ả bấu chặt lấy tay vịn ghế đến nổi muốn bóp nát nó đi.
Ả, nhất định, nhất định sau khi Môn phái Luận võ kết thúc sẽ cho cả đám Thương Sơn phái này đi bán muối hết!
Chỉ có như thế thì mới hả được cơn giận này!