Chương 86: Để ta nhắc ngươi nhớ!
Hắc Hồ Điệp đôi cánh đập nhanh và liên hồi, nó lơ lửng phía trên cao tự lúc nào, nó dường như đứng yên một chỗ không hề xê dịch, những đôi chân nhỏ xíu của nó cắp theo một vật hình cầu trong suốt với một chấm đỏ ở giữa.
Nhận được lệnh từ Vương Nhất Tự, Hắc Hồ Điệp, cái chân nhỏ xíu nhấn vào một trong bốn nút trên khối cầu phát ra một tiếng bíp.
Thứ mà Hắc Hồ Điệp cắp theo là một cái máy quay siêu nhỏ có thể quay bao quát được toàn cảnh của Võ đài Hàn Vân thành, không những quay được rõ ràng mà còn có cả chức năng phóng to, thu nhỏ.
Và đêm qua Vương Nhất Tự đã bỏ nguyên đêm công sức để mà huấn luyện cho Hắc Hồ Điệp cách sử dụng cũng như dặn dò nó lúc nào đệ tử của Thương Sơn phái tranh tài thì phóng to khung hình lên để nhìn rõ hơn.
Đương nhiên, Vương Nhất Tự ở đây thì không cần phải tốn công tốn sức để làm việc này.
Máy quay này kết nối trực tiếp với một màn hình khổng lồ lơ lửng trước diễn võ tràng ở Thương Sơn phái mà trước khi rời đi Vương Nhất Tự đã lắp đặt sẵn.
Hắn là muốn đám đệ tử ở lại môn phái cũng có thể theo dõi giải đấu như những người ở đây.
Thiết bị ghi hình này Vương Nhất Tự, hắn là đã tốn một số điểm cống hiến không nhỏ mua trong thương thành, nay đã có dịp dùng đến.
"Lên rồi! Lên rồi!
Nhìn kìa, oaaaa...
Đúng là nhiều người thật a!"
Lục Mẫn Nhi ngồi phía trước màn hình, hai mắt mở to thích thú.
Phía sau nàng, tất cả sư đệ sư muội cũng tập trung đông đủ cả, ai nấy đều là hết sức ngạc nhiên, chăm chú chăm chú nhìn.
Thương Sơn phái cách Hàn Vân thành cũng phải gần bảy mươi, tám mươi dặm, ấy vậy mà bọn hắn vẫn có thể xem trực tiếp được toàn bộ những gì đang diễn ra ở Võ đài, đây là lần đầu tiên bọn hắn được trải nghiệm việc này.
"Nhìn kìa, đó là chưởng môn và hai sư nương!
Còn có cả sư huynh sư tỷ a!"
"Đẹp...đẹp thật!
Hai sư nương của chúng ta...cứ như tiên giáng trần vậy..."
Đám đệ tử trầm trồ.
Vương Nhất Tự, Trương Tố Tố, Mộc Phiến La tách ra khỏi đám đệ tử đi lên khán đài trung tâm, tiến đến dãy ghế thấp nhất.
Đám đệ tử thì dừng lại ở khu vực dành cho thí sinh tham gia, phía dưới khán đài.
Vương Nhất Tự cùng hai vị phu nhân ngồi xuống chỗ dành cho mình, hắn cười cười, tỏ ra ái ngại nói.
"Xin lỗi các vị, Thương Sơn phái ta tới hơi trễ a!"
Đám người hiện lên ngốc trệ sau đó kém chút ngã ngửa.
Hóa ra là một cái Thập lưu môn phái, vậy mà bọn hắn còn tưởng là một danh gia vọng tộc nào đó chứ.
"Thương Sơn phái? Cái tên này...nghe quen quen..."
"Chính là Thương Sơn phái, một Thập lưu môn phái đã đánh bại Tinh Vẫn phái, một Bát lưu môn phái, ở Thương Sơn đỉnh, cách đây không lâu!!"
"Tên đó, hẳn là chưởng môn của Thương Sơn phái a!"
"Một cái Thập lưu môn phái xuất hiện cũng hoành tráng đó chứ!"
"Hừ, cũng chỉ được vẻ bề ngoài, ta xem xem bọn hắn có thể tiến được bao xa!"
Cùng ngồi chung trên khán đài trung tâm, những tên trưởng lão cùng cao tầng của những môn phái khác một số dửng dưng chẳng thèm để mắt tới, một số nhìn về phía Vương Nhất Tự với ánh mắt khinh dễ.
Vương Nhất Tự lướt mắt quan sát một lượt toàn bộ khán đài, liền nhận ra được một người quen trong đám người, hắn liền vẫy vẫy tay ra hiệu.
"Yo! Kia chẳng phải là trưởng lão của Hằng Sơn phái hay sao?
Ngươi vẫn còn sống à?!"
"Ngươi..?!!"
Tên trưởng lão Hằng Sơn phái nhìn Vương Nhất Tự bằng ánh mắt giận dữ, nghiến răng ken két.
Nhưng hắn không dám manh động, trận đòn ngày hôm qua đã khiến hắn nhận thức được rằng, tên chưởng môn Thương Sơn phái này không phải người mà hắn có thể chọc vào.
"Tên đệ tử của ngươi hôm qua ăn chưa đủ no, nên hôm nay ngươi dẫn hắn đến để cho người ngược hay sao vậy?!"
Vương Nhất Tự hỏi bằng một giọng chế nhạo.
Tên trưởng lão Hằng Sơn phái cố kìm nén cơn giận, đầu tựa như bốc khói.
"Để rồi xem ai mới là...kẻ bị ngược!"
"Ha ha...đệ tử Thương Sơn phái ta không có sở thích ăn đòn như đệ tử quý phái đâu! Ha ha!"
Vương Nhất Tự cười rôm rả.
Ngồi ở vị trí cao nhất và trang trọng nhất của khán đài trung tâm, Hà trưởng lão, trưởng lão của Thái Huyền Thánh tông, liếc Vương Nhất Tự bằng nửa con mắt, hừ lạnh một cái, sau đó không để tâm đến nữa.
Hà trưởng lão đến đây là quan tâm đến ngôi vị quán quân của giải đấu, ả không có thời gian mà để tâm đến một tên ất ơ thích chứng tỏ của một cái Thập lưu môn phái.
Nữ đệ tử chân truyền đứng cạnh ả cũng là không hề quan tâm, ánh mắt vẫn dửng dưng cho đến khi nhìn thấy một nam nhân đang đứng ở dưới sân đấu chỗ dành cho thí sinh, nàng khẽ giật mình.
'Là...là hắn..?!!
Hắn sao lại có mặt ở đây cơ chứ?!!!'
Đứng dưới sân, Âu Dương Kiệt cũng là đang nhìn về phía nữ đệ tử của Thái Huyền Thánh tông, ánh mắt hắn hiện lên giận dữ, hắn không thể nào mà quên đi được hình dáng của nữ nhân này.
"Sư đệ, ngươi đang nhìn gì đấy?!"
Nhận thấy thái độ kì lạ của Âu Dương Kiệt, Lục Thiên Cầm tiến lại hỏi.
Âu Dương Kiệt cố gắng kìm chế, âm trầm trả lời Lục Thiên Cầm.
"Kẻ ngồi ở hàng ghế cao nhất của khán đài trung tâm, là trưởng lão của Thái Huyền Thánh tông.
Chính ả là kẻ năm đó dẫn đệ tử đến Âu Dương gia từ hôn.
Tên đệ tử đứng cạnh ả...chính là..."
"Ừm...ta hiểu rồi...!"
Lục Thiên Cầm gật đầu, liền sau đó truyền âm cho Vương Nhất Tự, lặp lại lời của Âu Dương Kiệt vừa nói.
Vương Nhất Tự nhận được thông tin, liền liếc Hà trưởng lão một cái, sau đó truyền âm lại cho Lục Thiên Cầm.
'Truyền lại ý của bản tọa, hễ gặp đám đệ tử của Thái Huyền Thánh tông trên Lôi đài thì ngược bọn chúng nữa cái mạng cho bản tọa!'
'Vâng'
Lục Thiên Cầm sau đó quay sang nói với Triệu Thiên Tuyết cùng sư muội sư đệ.
"Chưởng môn có lệnh, nếu như gặp đệ tử của Thái Huyền Thánh tông trên Lôi đài, giết không tha!"
Bốn người khoé miệng hơi giật.
"Sư muội, quy định của giải đấu không cho phép giết người đâu..."
Triệu Thiên Tuyết nhắc nhở.
"Vậy thì ngược bọn chúng nữa cái mạng là được!"
Lục Thiên Cầm lạnh lẽo đáp lại.
Cả bọn gật đầu đồng ý.
Sau khi tiến hành bốc thăm chia cặp, ba giám khảo đứng ở ba Lôi đài lần lượt thông báo từng trận đấu.
"Trận thứ nhất, đệ tử Nhật Quang phái, Chiến Từ, đối đầu với đệ tử Côn Lôn phái, Lã Nhân!"
"Trận thứ hai, đệ tử Hằng Sơn phái, Âu Dương Thành, đối đầu với đệ tử Thương Sơn phái, Âu Dương Kiệt!"
"Trận thứ ba, đệ tử Kim Hà phái, Tôn Càn, đối đầu với đệ tử Tà Tư phái, Mạc Tiêu!"
"Vừa mới bắt đầu đã có kịch hay để xem a!"
Vương Nhất Tự cười gian xảo.
Tên trưởng lão Hằng Sơn phái nhìn qua Vương Nhất Tự, gắt lên.
"Để ta xem xem tên đệ tử phế vật của ngươi sẽ vùng vẫy như thế nào khi tuyệt vọng!"
Khán đài bỗng chốc trở nên rôm rả hẳn lên, tất cả khán giả khi nghe giám khảo thông báo thí sinh của trận thứ hai đều bàn tán xôn xao.
"Âu Dương Kiệt?
Hắn không phải là tên phế vật của Âu Dương gia tộc hay sao?"
"Hắn tu vi cảnh giới không có, kinh mạch cũng không khai thông, sao lại tham gia vào Môn phái Luận võ làm gì chứ?!"
"Hắn không lẽ muốn đem thân cho người khác ngược hay sao chứ???"
"Hắn từng là thiên tài ngàn năm hiếm có, có lẽ hắn đã hồi phục tu vi a!"
"Ngươi bị ngu à? Tu vi cảnh giới ngươi xem là cái gì mà hồi với phục?!!"
Ngồi ở khán đài dành cho khách mời, hai tên trưởng lão của Âu Dương gia gương mặt nhăn nhó, tỏ vẻ khó chịu khi nghe tới cái tên Âu Dương Kiệt.
"Hừ...tên phế vật không biết sống chết này!
Còn dám mò đến đây tham gia Môn phái Luận võ?"
"Hắn làm bẻ mặt Âu Dương gia ta như vậy chưa đủ nữa hay sao?!"
"Trục xuất hắn ra khỏi gia tộc đúng là một quyết định sáng suốt!"
Ngồi phía trên khán đài trung tâm, Hà trưởng lão hai chân mày cũng nhíu lại.
"Tên phế vật đó vẫn còn sống à?
Loại như hắn còn không biết nhục là gì hay sao mà dám đăng ký Môn phái Luận võ?"
Vương Nhất Tự lườm ả một cái, âm thầm nói trong bụng.
'Bản tọa sẽ để ngươi hối hận về lời nói này!'.
Thí sinh lên Lôi đài.
Hắc Hồ Điệp chân nhấn vào nút phong to trên máy quay, quay cận cảnh Lôi đài ở chính giữa, nơi Âu Dương Kiệt đang đứng, lại nhấn vào nút âm thanh để đám để tử có thể nghe được cuộc trò chuyện của hai đối thủ.
"Ồ, ồ, Âu sư đệ ra quân trận đầu tiên luôn a!"
Lục Mẫn Nhi phấn khích.
"Sư tỷ, nên là im lặng để theo dõi trận đấu a..."
Một tên sư đệ ngồi cạnh nhắc nhẹ nha đầu Mẫn Nhi.
Đứng đối diện với Âu Dương Kiệt hơn mười lăm thước là Âu Dương Thành, hắn vừa lên Lôi đài đã buông lời bực tức khi nhớ lại chuyện hôm qua.
"Ca ca, hôm qua vì có Tống đà chủ ở đó, xem như ca gặp may.
Nhưng bây giờ sẽ không còn ai ngăn cản việc ta hành hạ ca nữa đâu!"
Âu Dương Kiệt âm trầm nhìn hắn, không buồn đáp trả lại.
"Nếu như ta có lỡ ra tay nặng quá thì cũng đừng trách ta, có trách thì nên trách bản thân ca vô dụng, không đủ tư cách đánh với ta a"
Hắn chế giễu.
"À không!
Ngươi bây giờ đã không còn là người của Âu Dương gia nữa rồi.
Ngươi không có tư cách để ta gọi là ca ca!
Ngươi chỉ là một tên phế vật không hơn không kém!
Một tên phế vật chuẩn bị nằm dưới đế giày của ta mà van xin a!"
"Chết tiệt!
Cái tên chết tiệt đó là ai?
Dám cả gan buông ra những lời lẽ xúc phạm Âu sư đệ như thế chứ?!!"
"Hắn...hình như là Âu Dương Thành, là đệ đệ của Âu sư đệ!"
"Phải ta, ta sẽ giết hắn a!"
"Âu sư đệ cố lên!
Giẫm chết cái tên hống hách đó cho ta!"
"Đúng! Giẫm chết hắn đi Âu sư đệ!"
"Âu sư đệ, ta ủng hộ ngươi! Đánh chết hắn!"
Tất cả đệ tử đang ở Thương Sơn, đều đồng loạt gào lên giận dữ khi nghe được những lời lẽ đó của Âu Dương Thành.
Muốn xem giải đấu trong trật tự xem ra là điều không thể a.
"A Kiệt, tên đó hình như hôm qua ăn đòn chưa đủ no!
Bản tọa cho phép ngươi ngược tên đó nữa cái mạng a!"
Vương Nhất Tự nói lớn.
Lời này của y toàn thể khán đài đều có thể nghe thấy.
Đám võ giả khoé miệng giật giật liên hồi.
Kêu một tên phế vật ra tay ngược một tên đệ tử của Hằng Sơn phái, lại là Âu Dương gia dòng chính, tên chưởng môn Thương Sơn phái này đầu bị lừa đá hay gì?
Đám người của Âu Dương gia thì nhìn Vương Nhất Tự bằng cặp mắt khó chịu và giận dữ, lời của y, khác nào xem thường Âu Dương gia, khác nào khinh dễ Âu Dương gia cơ chứ?!
Âu Dương Kiệt được chưởng môn cho phép ra tay liền khoé miệng hiện lên một nụ cười, giơ ngón tay về phía Âu Dương Thành ngoắc ngoắc.
"Phóng ngựa tới đây!"
Lời này nói ra như chọc điên Âu Dương Thành, khi giám khảo vừa hô bắt đầu, hắn liền vận thân pháp điên cuồng lao đến chô Âu Dương Kiệt.
"Phế vật cũng sẽ mãi là phế vật!
Ta sẽ cho ngươi cảm nhận được khoảng cách giữa ta với ngươi!
Hổ Khiếu Long Ngâm quyền!"
Âu Dương Thành vận sức vào bàn tay, bộc phát ra khí tức, tung ra một quyền hướng thẳng ngực Âu Dương Kiệt mà đánh tới.
Âu Dương Thành, hắn là đệ tử ngoại môn của Hằng Sơn phái, một Thất lưu môn phái, tu vi cảnh giới của hắn đã đạt đến Võ Sư Nhất phẩm, một quyền này hắn tung ra chí ít phải đạt mười một, mười hai vạn cân.
Các Võ giả nhìn thấy đòn thế quyền pháp mà Âu Dương Thành tung ra, ai nấy đều trầm trồ.
"Không hổ là đệ tử của Thất lưu môn phái a!
Tu vi cảnh giới chắc hẳn đã đạt tới Võ Sư!"
"Hổ Khiếu Long Ngâm quyền là võ học trấn phái của Hằng Sơn phái, lại được một Võ Sư xuất ra, tên phế vật Âu Dương Kiệt kia nếu mà lãnh trọn một đòn chắc chắn lành ít dữ nhiều a"
"Nhưng sao hắn lại không di chuyển?
Không lẽ tới khả năng né tránh cơ bản hắn cũng không có??!"
Đám trưởng lão, cao tầng của Âu Dương gia gương mặt hiện lên đắc ý.
"Tên phế vật đó nếu không chết cũng sẽ tàn phế suốt đời a!"
Bành!
Âu Dương Kiệt đón đỡ quyền pháp của Âu Dương Thành chỉ bằng một tay, cả thân thể không hề xê dịch lấy một tấc nào, gương mặt hắn dửng dưng như không hề có gì xảy ra.
"Đây là đòn tấn công mạnh nhất mà ngươi có thể tung ra sao?"
Cả kháng đài bỗng chốc im bặt đi, những Võ giả, những Tán tu, ngay cả mấy tên trưởng lão, cao tầng của Âu Dương gia đều trở nên ngốc trệ với tình huống vừa xảy ra, bọn hắn không tin vào những gì mình đang thấy, có người còn dụi mắt hai, ba lần, sợ là mình đang hoa mắt.
Âu Dương Thành cặp chân mày nhíu lại, liền rút tay lại, nhảy lùi lại một bước, sau đó tung hàng loạt chưởng pháp, quyền pháp, cước pháp vào Âu Dương Kiệt.
Mỗi đòn đánh tung ra đều rất nhanh và lực lượng rất lớn, nhưng mà tất cả đều bị Âu Dương Kiệt đón đỡ bằng một tay, nhẹ nhàng không hề vận sức, thậm chí cả cơ thể cũng không hề thoái lui lấy một bước.
Âu Dương Thành thở dốc, vận thân pháp nhảy lùi lại năm, sáu thước, gân cổ lên quát.
"Ngươi?!
Ngươi chỉ là một tên phế vật không có tu vi cảnh giới, làm sao lại có thể đỡ được tất cả đòn tấn công của ta chứ hả?
Ngươi chắc chắn đã sử dụng đan dược để gian lận!
Chắc chắn là vậy!
Chỉ có như vậy thì ngươi mới làm được việc này!"
Hắn sau đó quay mặt về giám khảo, nói lớn.
"Giám khảo!
Hắn ta đang gian lận!
Mau trút quyền thi đấu của hắn!
Một tên phế vật không thể nào đánh được như thế cả!"
Không những Âu Dương Thành tin là Âu Dương Kiệt đang sử dụng đan dược để gian lận, mà hầu hết các Võ giả trên khán đài đa số đều nghĩ đến và tin như vậy.
Trưởng lão, cao tầng của Âu Dương gia thì chắc chắn là như vậy.
Năm năm trước, khi Âu Dương Kiệt tu vi bỗng dưng biến mất, kinh mạch cũng đóng lại, hơn nữa Căn cốt cũng từ Thượng phẩm trở thành Phàm phẩm, hắn vì là người được xem là sẽ kế thừa ngôi vị gia chủ của Âu Dương gia, nên Gia chủ tại vị và các trưởng lão đã đích thân mời một vị Đại sư y dược nổi tiếng ở Tinh không Đại lục đến để chữa trị cho hắn, kết quả là vị đại sư ấy cũng không thể nào giải thích được việc kỳ lạ mà Âu Dương Kiệt gặp phải, cũng không thể nào chữa trị được, nói rằng hắn cả đời này sẽ không thể nào có thể mở ra mạch môn để mà tu luyện được nữa.
Ấy thế mà hôm nay, trên Lôi đài, tên phế vật như hắn lại có thể dễ dàng chặn đi tất cả đòn tấn công của một Nhất phẩm Võ Sư?
Quá vô lý?
Chuyện này là không thể nào xảy ra được!
Chắc chắn Âu Dương Kiệt, hắn đã gian lận!
"Chuyện gian lận là không thể xảy ra!"
Giám khảo lắc đầu phủ nhận suy nghĩ của mọi người.
"Trước khi thí sinh bước lên Lôi đài, giám khảo bọn ta đã kiểm tra rất kỹ lưỡng, Âu Dương Kiệt hoàn toàn không hề gian lận gì cả!"
"Ngươi là đang sợ hãi sao?"
Âu Dương Kiệt nhíu mày hỏi.
"Ta?
Ta...sợ hãi...?
Ngươi đang nói vớ vẩn gì thế hả?!"
"Nếu như không sợ, tại sao hai tay của ngươi lại run như thế?"
"Ta...ta..."
Âu Dương Thành lắp bắp, nắm chặt nắm đấm để tay không run lên nữa.
Đúng!
Hắn là đang sợ hãi!
Tất cả ký ức trước kia ùa về.
Âu Dương Kiệt, ca ca hắn, là người được chọn làm gia chủ đời sau của Âu Dương gia, dù hắn có nỗ lực cách mấy, dù có khiêu chiến bao nhiêu lần thì lần nào hắn cũng đại bại thê thảm.
Dần dần điều này trở thành nỗi sợ lớn nhất, luôn đeo bám hắn.
Cái bóng của Âu Dương Kiệt khi còn ở Âu Dương gia là quá lớn, hắn mãi mãi không thể nào vượt qua được.
"Âu Dương Thành!
Khi xưa ta còn ở Âu Dương gia, ngươi chưa từng đánh thắng ta một lần nào cả.
Ngươi chỉ là một kẻ thua cuộc!
Dù có cố gắng bao nhiêu thì kết quả vẫn chỉ có một mà thôi!
Nếu như ngươi đã quên hết những chuyện đó, thì để ta, một lần nữa, nhắc lại cho ngươi nhớ!".