Chương 29: Vương Nhất Tự nổi giận.
Bước ra đại điện, Lôi Hùng thân mặc hoàng bào sắc mặt uy nghiêm, thể hiện rõ ra sự uy nghi của một điện chủ.
Theo sau hắn là ba tên hộ pháp.
Một người mặc thanh bào, là Thanh Long.
Một người mặc bạch bào, là Bạch Hổ.
Người còn lại mặc hồng bào, là Chu Tước.
Cả ba tên hộ pháp đều là nét mặt âm trầm nhìn về năm người đang đứng trên nóc sơn môn.
Lôi điện chủ vận khí tức, bộc phát ra tu vi, phá vỡ uy áp của Thiên Cầm đang đè xuống.
Bành!
Toàn bộ uy áp lực lượng phút chốc liền bị triệt tiêu.
Lục Thiên Cầm nhíu mày.
"Chưởng môn, hắn cũng là Võ Vương...
Xem khí tức kia phát ra hẳn phải là Tứ phẩm"
Lục Thiên Cầm mới chỉ Nhất phẩm Võ Vương nên không đọ lại được uy áp với Lôi Hùng.
Bọn sát thủ lúc này đã được giải thoát, liền nhảy đến, tập trung lại phía trước đại điện.
Huyền Vũ lúc này đi lại sau lưng Lôi Hùng, nói.
"Điện chủ, bọn hắn là đến đập phá quán"
Lôi Hùng gương mặt trầm xuống, tỏa ra uy áp còn mạnh hơn vừa nãy.
"Dám đến Thí Thần Điện kiếm chuyện, bọn các ngươi thật là hận mình sống lâu!!"
Đứng bên trên sơn môn, bọn người Trương Tấn, Âu Dương Kiệt, Phùng đà chủ bị uy áp của Lôi Hùng đè nén trở nên khó thở.
"Bản tọa đến đây để cứu người.
Bọn các ngươi hãy mau thả Trương tiểu thư ra"
Vương Nhất Tự vẫn thản nhiên nói.
"Tiểu tử, ý ngươi là nha đầu này?"
Lôi Hùng phất tay.
Một tên đệ tử lôi Trương tiểu thư đến xô xuống trước mặt hắn.
Trương tiểu thư ngã quỵ xuống, thân thể không còn chút sức lực, gương mặt tiều tụy, lưng áo đỏ thẫm.
Vương Nhất Tự trông thấy, liền cả giận.
"Chủ nhân! Người thử lấy ra Huyền Âm Ngọc xem thế nào"
Hệ thống nhắc.
Vương Nhất Tự liền từ trong không gian giới chỉ lấy ra một chiếc vòng tay bằng ngọc, trên vòng tay có khắc hai chữ Huyền Âm.
Vòng tay vừa lấy ra liền phát sáng, sau đó đột nhiên biến mất vào hư vô.
Giây lát sau lại xuất hiện ở cổ tay của Trương tiểu thư.
"Chủ nhân, là nàng!
Đích thị chính là nàng!"
Hệ thống gấp gáp.
"Vòng tay nhận chủ, phong ấn của vật đó cũng đã tự triệt tiêu!"
Vương Nhất Tự không nói một lời nào, sắc mặt trở nên âm trầm giận dữ, liền biến mất.
Tức thì xuất hiện trước mặt Lôi Hùng, tay vận chưởng ấn đánh ra.
Lôi Hùng cùng bốn hộ pháp sắc mặt nghiêm trọng, sống lưng cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc.
"Không ổn!"
Bọn hắn liền vận khí lực chống trả.
Bành!
Bọn sát thủ đệ tử còn chưa nhận ra được chuyện gì liền thấy điện chủ cùng bốn hộ pháp bị đánh văng ra bảy tám thước.
Năm người bọn hắn đón đỡ một chưởng của Vương Nhất Tự sắc mặt nhăn nhó khó coi, miệng phun ra một ngụm máu, thân thể liền trọng thương.
Bọn người Lục Thiên Cầm cũng sắc mặt ngốc trệ.
Sự việc diễn ra quá nhanh, bọn hắn không tài nào nắm bắt kịp, cho đến khi cả năm tên kia bị đánh văng ra thì mới hiểu là tình huống gì đang diễn ra.
Nhưng mà...
Chưởng môn thân pháp sao lại nhanh như vậy?
Chỉ chưa đầy một cái chớp mắt đã xuất hiện trước đại điện cách xa hơn trăm thước?
Đây là loại gì thân pháp cơ chứ?
Còn chưa kể, chưởng môn một chưởng đem một tên Võ Vương Tứ phẩm và bốn tên Võ Tôn đánh văng ra xa.
Cái loại này sức mạnh...chỉ có thể là Võ Vương đỉnh phong!
Giây lát định thần lại, bọn sát thủ liền cầm vũ khí lao đến áp sát Vương Nhất Tự đang cúi xuống đỡ Trương tiểu thư lúc này đã bất tỉnh dậy.
"Cút!"
Vương Nhất Tự giận dữ phóng thích ra uy áp, quát lớn.
Bành!
Áp lực nổ ra kèm theo xung kích, đem mấy chục tên sát thủ đánh bật ra mười mấy thước, miệng phun máu, chết ngay tại chổ.
Bọn sát thủ nhìn thấy vậy liền khựng lại, không dám lao đến nữa.
Vương Nhất Tự liền lấy ra Trị thương đan, cho vào miệng Trương tiểu thư.
Khụ...khụ...
Giây lát sau, Trương tiểu thư tỉnh lại, thương tích cũng lành lặn, gương mặt cũng trở nên hồng hào hơn.
Trương tiểu thư ngạc nhiên nhìn Vương Nhất Tự, chớp chớp mắt.
"Là...là ngươi?
Ngươi đến cứu ta?"
Vương Nhất Tự gương mặt trở nên hiền lành, ôn nhu nói.
"Ta tên Vương Nhất Tự, gặp qua Trương tiểu thư"
"Ta... tên Trương Tố Tố"
Nàng đỏ mặt, vì nàng đang nằm trong vòng tay của Vương Nhất Tự.
Phốc!
Vương Nhất Tự ôm Trương Tố Tố bay đến đám người đang ngây ra như phỗng đứng trên Sơn môn.
Trao Trương Tố Tố cho Lục Thiên Cầm, hắn căn dặn.
"Giữ cho nàng an toàn!"
Hắn sau đó nhảy xuống đứng dưới diễn võ tràng, gương mặt âm trầm, toả khí tức hùng hậu bao bọc xung quanh thân thể.
Đám sát thủ gương mặt hiển hiện lên sợ hãi.
Lôi Hùng cùng bốn tên hộ pháp đứng trên đại điện lúc này cũng là dè chừng Vương Nhất Tự.
Tên thanh niên đứng dưới kia tuyệt đối không phải hạng tầm thường, vừa nãy bọn hắn đã lĩnh ngộ qua.
Trêu chọc hắn chỉ là rước họa vào thân.
"Vương chưởng môn, để... để ta giải thích..."
Huyền Vũ giọng nói run run, lắp bắp.
Vương Nhất Tự giận dữ, bộc phát ra uy áp lan tỏa ra khắp diễn võ tràng lẫn đại điện.
Bàng bạc khí tức, uy áp đè nén đám người Lôi Hùng, khiến bọn chúng không đứng nổi, đều quỳ rạp xuống đất.
"Mau nói!"
Vương Nhất Tự quát.
"Là... là... Minh chủ...Thánh...Thánh Tuyền tông... thuê...thuê Thí Thần Điện... bọn ta"
Huyền Vũ bị áp lực đè nén, không thở nổi, ráng đánh vần từng chữ.
"Liên minh Thánh Tuyền tông?"
Vương Nhất Tự gằn giọng hỏi lại.
"Đúng... là..là Thánh Tuyền tông"
Lôi Hùng miệng lắp bắp khẳng định cùng xác định.
Trương Tố Tố nghe được người hại cả gia tộc của nàng là Minh chủ Liên minh Thánh Tuyền tông, gương mặt liền trở nên giận dữ, môi cắn chặt.
"Là hắn?
Là hắn hại cả gia tộc ta?"
Thiên Cầm đứng bên cạnh nghe Trương Tố Tố nói liền hỏi.
"Ngươi biết hắn?"
"Hắn là Nhạc Bất Quần, Minh chủ Liên minh Thánh Tuyền tông, là bạn thân của phụ thân ta"
Nói đến đây, Trương Tố Tố liền bật khóc, hai hàng nước mắt chảy dài.
"Không...không ngờ... hắn vì một cái Thiên Thiềm Ti...lại hại cả gia tộc ta...phụ thân ta..."
Thiên Cầm đỡ nàng, an ủi.
"Trương cô nương yên tâm, chưởng môn của ta sẽ giúp cô đòi lại món nợ này"
Vương Nhất Tự giận lại càng thêm giận.
"Vương chưởng môn, mọi chuyện là do Nhạc Bất Quần hắn, bọn ta chỉ... chỉ là nhận tiền làm việc.
Nếu như bọn ta sớm biết Trương gia...có quan hệ...với Vương chưởng môn...thì đã không... nhận việc này..."
Lôi Hùng cả người mồ hôi tuôn ra như tắm cảm nhận uy áp mà Vương Nhất Tự phát ra.
Luồng uy áp này, khí tức này, đã vượt qua Võ Vương đỉnh phong rất xa.
"Nhận tiền làm việc?"
Vương Nhất Tự ánh mắt tóe lửa, giọng âm trầm gằn từng chữ một, uy áp bộc phát ra mỗi lúc một tăng.
Luồng uy áp cuồn cuộn , khủng bố lan tỏa ra khắp cả Ma Nhai cốc, tất cả ma thú, hung thú, yêu thú bên trong cốc cảm nhận thấy đều là run lên cầm cập sợ hãi không thôi, chân đứng không vững, đều là quỳ xuống.
Bọn người Lục Thiên Cầm, Trương Tố Tố, Trương Tấn, Âu Dương Kiệt, Phùng đà chủ gương mặt từ ngốc trệ trở thành vô cùng đặc sắc, sau đó trở nên sợ hãi nhìn dòng uy áp khủng khiếp từ thân thể Vương Nhất Tự bộc phát ra.
Dĩ nhiên, uy áp này không đè nén bọn hắn nên bọn hắn có thể tự do hoạt động.
"Chưởng môn của các người lại mạnh đến như vậy sao?"
Trương Tố Tố rùng mình sợ hãi hỏi.
Cùng tỏ ra ngạc nhiên còn là có Thiên Cầm, Trương Tấn cùng Âu Dương Kiệt.
Bọn hắn cũng là không biết chưởng môn của mình mạnh đến như thế.
Đây là lần đầu tiên bọn hắn tận mắt chứng kiến sức mạnh này của chưởng môn.
Bọn hắn không thể tin được rằng, cái con người kia, chưởng môn của bọn hắn, bình thường lúc nào cũng như một kẻ pha trò, thường xuyên bày ra những chuyện để chơi khăm người khác, chơi khăm đệ tử lại mạnh đến vậy.
Lẽ nào trước giờ chưởng môn cố tình che giấu đi tu vi của bản thân?
Bọn hắn không biết nói gì cả, càng không biết phải trả lời Trương Tố Tố như thế nào.
Chỉ có thể im lặng mà dõi theo.
Phùng đà chủ thì toàn thân run rẫy, trán lấm tấm mồ hôi.
"Uy áp này... có thể so với Tông chủ..."
"Không!"
Lục Thiên Cầm ngắt lời, chân mày nhíu lại.
"E là còn mạnh hơn cả Tông chủ..."
Lời này Lục Thiên Cầm nói ra không hề phóng đại một chút nào, thậm chí là còn nói giảm nói tránh đi.
Chỉ cần nhìn bằng mắt cũng có thể nhận ra được điều này.
Dù có là Tử tông chủ, thì người cũng không thể nào tu vi bộc phát đè nén cả một Sơn cốc như thế.
Cái gì?
Phùng đà chủ trong lòng hoảng loạn, kém chút ngã xuống.
Tông chủ của Ma Thần tông đã là Võ Thánh Thất phẩm, Vương chưởng môn còn có thể mạnh hơn cả tông chủ được sao?
Từ lúc nào mà một tên chưởng môn của Thập lưu môn phái lại mạnh hơn cả một tông chủ của một Nhất lưu Tà tông kia chứ?
"Phóng hỏa, sát hại toàn bộ gia tộc Trương gia.
Giết chết Trương gia chủ.
Còn bắt Trương tiểu thư, đem đi tra tấn, sống không bằng chết.
Đám rác rưỡi các ngươi nên là đi chết hết đi!"
Vương Nhất Tự quát lớn.
Đột nhiên, toàn bộ uy áp xung quanh liền thu lại, cuồn cuộn, xoáy tít, bao bọc quanh thân Vương Nhất Tự.
Khí tức liền dần dần hiển hiện thành mười mấy con rồng, bay xung quanh diễn võ tràng.
Mấy trăm tên sát thủ do không chịu nổi, cùng nhau ngã quỵ trên mặt đất, phun ra một ngụm máu.
Lôi Hùng cùng bốn tên hộ pháp, toàn thân run lên bần bật, muốn chạy cũng không được, hai chân như là dính chặt lấy nền đá.
Bọn chúng cảm nhận được cái chết đang đến rất gần.
"Giáng Long Thập Bát chưởng!"
Vương Nhất Tự hô lớn, bàn tay bàng bạc khí tức tung ra một chưởng pháp.
Toàn bộ long khí tức xung quanh hắn tập trung lại, hướng đám người Thí Thần Điện lao đến.
Mười tám con rồng gầm thét, vùn vụt lao nhanh đến, tựa như muốn xé rách cả không gian.
Bành!
Ầm Ầm!
Đám sát thủ cùng một nữa đại điện Thí Thần Điện bay màu ngay tức khắc.
Bọn chúng không một chút chống đỡ, không một chút cơ may thoát khỏi, ngay cả thân xác cũng tan thành tro bụi.
Vương Nhất Tự còn chưa muốn ngừng lại, liền vận thân pháp nhảy tít lên cao, một dạng hung hăng tung ra chưởng ấn.
"Như Lai Thần chưởng!"
Ầm Ầm!
Một bàn tay khổng lồ xuất hiện trên không trung, mang không gian xé toạc ra.
Một áp lực kinh khủng từ trên trời đè xuống.
Ực...
Bọn người Lục Thiên Cầm trông thấy cảnh tượng đó, cùng nuốt một ngụm nước bọt.
Đùng!
Âm thanh chói tai, kinh người vang lên.
Bụi đất ngợp trời.
Phải hơn thập phút sau, bụi đất mới dần dần tiêu tán.
Chỉ còn lại Vương Nhất Tự đứng đó, giữa một bãi đất trống trãi.
Toàn bộ Thí Thần Điện bị san bằng, quét sạch, không còn lưu lại bất kỳ vết tích nào.
Đây là cái gì ngưu bức?
Là cái gì sức mạnh?
Một chưởng đem toàn bộ Thí Thần Điện san thành bình địa?
Đám người Lục Thiên Cầm bàng hoàng trong chốc lát, sau đó trấn tĩnh lại, nhảy xuống, đi tới sau lưng Vương Nhất Tự.
"Chưởng môn..."
Thiên Cầm gọi.
Vương Nhất Tự im lặng, không trả lời, cũng không quay lại.
"Ting! Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ Sử thi: Tiêu diệt Thí Thần Điện.
Phần thưởng: trứng Linh thú Long Quy.
Phần thưởng tự động chuyển vào không gian giới chỉ"
Hệ thống thông báo.
"Chưởng môn, người thế nào?"
Trương Tấn cùng Âu Dương Kiệt lo lắng hỏi.
Chợt Vương Nhất Tự quay lại, tay gãi gãi đầu.
"Hình như ta hơi quá tay...ha ha ha..."
Đám người khóe miệng giật giật, kém chút ngã quỵ.
Trương Tố Tố lúc này quỳ xuống, gương mặt nước mắt chảy dài lã chã.
"Đa tạ Vương chưởng môn...
Đa tạ Vương chưởng môn... giúp Tố Tố đòi lại công đạo".
Vương Nhất Tự bằng nhanh nhất lao đến, nâng Tố Tố đứng dậy.
"Đứng lên, dưới đất lạnh.
Cũng không cần đa tạ bản tọa"
Hắn lúc này so với khi nãy trái ngược hoàn toàn.
Đối với Trương Tố Tố là hết mực ôn nhu, hết mực che chở.
Ba tên đệ tử gương mặt ngốc trệ nhìn nhau.
Chưởng môn của bọn hắn sao lại đối với Trương tiểu thư kia một mực quan tâm như thế chứ?
"Chưởng môn, tiếp sau phải làm thế nào?"
Lục Thiên Cầm hỏi.
"Tạm thời trở lại Phân đà Ma Thần tông"
Đám người gật đầu liền cùng nhau rời khỏi Ma Nhai cốc.
Ngày này, Thí Thần Điện trên giang hồ chính thức xóa tên.