Mặt ttời đang dần xuất hiện trên khu rừng bao phủ sườn ngọn đồi thánh Charlemagne. Bất chấp những sự kiện gần đây, Faram Em Lanti vẫn luôn thích thú khi được ngắm nhìn doanh trại của Quân đội Hoàng gia, ngay cả khi phải gánh trên vai sức nặng của gần sáu mươi nghìn lính đã chết bên cánh cổng. Chỉ có một hoặc hai nghìn người quay trở lại Charlemagne, nhưng họ đã hoàn toàn bị khủng bố về mặt tinh thần, và bắt kể những câu chuyện về những con quái vật sắt xanh, họ chỉ mang theo một nhóm nhỏ tù nhân. Ngoài ra còn có một số tin đồn về ma quỷ ám ảnh khu vực, một số binh sĩ nhìn thấy bụi cây di chuyển ra xa, số khác nói về những dấu vết kỳ lạ trên mặt đất và một số thậm chí còn biến mất không dấu vết.
Kể từ đó, Faram không ngày mà không khó ngủ, Anh lúc nào cũng phải dậy sớm. Điều duy nhất anh có thể làm là nhìn về phía chân trời, hy vọng mỗi lần nhìn thấy những lá cờ đầy màu sắc của Quân đội Đồng minh xuất hiện. Anh ta đã trực tiếp yêu cầu quân tiếp viện với Hoàng đế sau cuộc tấn công thất bại, và người đưa tin quay lại mang theo tin rằng Quân đội Đồng minh đã được triệu tập, không có nhiều chi tiết.
Và kể từ đó, anh và người của mình đã chờ đợi.
Như thường lệ, những người đàn ông ở phía dưới đang dần dần rời khỏi lều của mình, một số người đốt lửa trại để sưởi ấm. Tất cả hành động của họ đều đi kèm với những âm thanh đặc biệt, tất cả cùng nhau tạo nên một giai điệu rất độc đáo.
Nhưng Faram ngay lập tức nhận thấy âm thanh của một người đàn ông mặc áo giáp nhẹ đang chạy về phía mình, đẩy anh ra khỏi dòng suy nghĩ bối rối. Một chàng trai trẻ, gần như còn trẻ để vẫn được gọi là cậu bé, dừng lại bên cạnh anh, người đầy mồ hôi và thở dốc.
"Chúa ơi… Chúa ơi…" anh ấp úng, phổi thiếu không khí.
"Gì vậy, người lính? »
« Cánh cổng… kẻ địch… đã đi qua nó ! »
Phải mất một giây sau, tâm trí vẫn còn đang ngủ say của vị tướng mới thực sự hiểu được lời nói.
" Cái gì ? »
« Một số sinh vật to lớn xuất hiện từ Cổng… Màu xanh lá cây, to lớn và có mõm lớn. Họ không nhìn thấy chúng tôi, nhưng chúng tôi đã nhìn thấy họ… »
Có lẽ không nhận ra điều đó, người trinh sát trẻ đã nói đủ lớn để một số nhóm binh sĩ đang bối rối nhìn họ nghe thấy.
" Ngươi có chắc không ? »
Một phần Faram rất nghi ngờ lời nói của cậu bé, nhưng những người khác lại chắc chắn rằng những gì cậu vừa nói là sự thật.
Cái gật đầu là câu trả lời của anh ấy là điều duy nhất anh ấy cần để gọi tất cả các Centurion của quân đội. Và sau một cuộc họp ngắn, những người lính bắt đầu xếp hàng và tiến về phía Đồi.
Chiến lược của họ chỉ đơn giản là bao vây Đồi và đẩy lùi họ nhờ quân số cao hơn. Nó đơn giản, có lẽ quá đơn giản, nhưng họ không thể nghĩ ra điều gì khác trong một thời gian ngắn như vậy.
Khi vào rừng, tốc độ của họ chậm lại, nhưng họ vẫn tiếp tục tiến lên cho đến khi đến biên giới của nó.
Trong đêm tối, Faram nhận ra ngay công trình kiến trúc khổng lồ của Cổng Thánh. Nhưng còn có những cái bóng khác trên đồi, bước ra từ cánh cổng. Chúng to lớn, nhanh nhẹn và ồn ào. Một số có một ống kim loại lớn nhô ra ngoài, trong khi một số khác có hình hộp hơn và tỏa ra những cái bóng hình người từ bụng, thậm chí còn co cái cao ngang những tòa nhà và dài một cách vô lí.
"Thưa ngài," một người của Faram nói, chúng ta làm gì bây giờ? »
« Đợi mọi người đã vào vị trí rồi chúng ta bắt đầu… »
Nhưng vị tướng đã dừng lại giữa câu nói của mình. Có một tiếng động lớn hơn, giống như tiếng búa đập rất mạnh vào một miếng kim loại.
« Đó là cái gì vậy? » Faram hỏi, nhưng sự bối rối của anh cũng được nhiều người lính của anh chia sẻ.
Im lặng vài giây, rồi một ánh sáng bất chợi xuất hiện vào giữa đêm.
Phía trên những cây cao nhất, trên bầu trời xuất hiện hai ba vệt sáng màu vàng rực rỡ, từ từ rơi xuống mặt đất. Ánh sáng mà chúng tạo ra sáng đến mức giờ đây người ta có thể nhìn rõ xung quanh mình như thể đang giữa trưa. Và nó chỉ có thể có nghĩa là một điều.
Kẻ thù đã nhìn thấy họ.
Faram nhìn các sĩ quan của mình. Tất cả họ đều có sự bối rối trong mắt vì loại phép thuật này được cho là không thể thực hiện được. Anh nhanh chóng tóm lấy vai người đang cầm còi.
" Nhạc ! Nhanh ! » anh ra lệnh, gần như hét lên.
« Cái… Cái gì? »
" Thổi nhạc lên ! Ngay bây giờ ! Việc tấn công vào ban đêm không còn tác dụng khi kẻ địch đã phát ra chúng ta. »
Chàng trai lấy nhạc cụ của mình và thổi vào bên trong, tạo nên giai điệu đặc biệt được tất cả các sĩ quan Hoàng gia công nhận.
Đối với Faram, bây giờ chỉ còn một việc phải làm. Anh ta chộp lấy thanh kiếm của mình và rút nó ra khỏi vỏ trước khi bước ra ngoài khu rừng, đối mặt với Cánh cổng. Anh ta bắt đầu chạy và nhanh chóng bị tất cả binh lính của mình theo sau. Cuối cùng thì trận chiến mà tất cả họ đã chờ đợi đã diễn ra.
Anh chạy rất lâu, không cảm thấy mệt. Nhưng đột nhiên, trong tích tắc, Faram nhìn thấy như hàng trăm tia sáng nhỏ phát ra từ trong bóng tối, và cơn đau bùng nổ bên trong thân mình, giống như có thứ gì đó xuyên qua nó với tốc độ rất cao, hoàn toàn phớt lờ bộ giáp của anh.
Cơn đau khiến anh vấp ngã, rồi một cơn đau khác ở chân khiến anh ngã nặng xuống một vũng bùn lớn.
Tầm nhìn của anh bắt đầu mờ đi, điều duy nhất anh nhìn thấy là những ánh sáng vẫn xuất hiện và biến mất trên bầu trời.
Đó là sự kết thúc, và bây giờ Faram hoàn toàn biết điều đó. Anh ta ho ra một lượng lớn máu, và trước khi sức lực cuối cùng rời khỏi cơ thể, anh ta cầu nguyện với Emroy.
__________________
Vị trí không xác định, ngày 5 tháng 11 năm 2016, 09 giờ 45 (giờ Paris), giờ địa phương không xác định
Bên trong khoang chở quân, tám người lính cảm thấy bánh xe đang bám chặt vào đất và tiếng ầm ầm quen thuộc của xe bọc thép lại vang lên. Nó khiến họ nhanh chóng trở lại thực tế. Họ có một sứ mệnh phải hoàn thành.
Trời vẫn còn đêm nhưng mặt trời đã gần kề. Ở thế giới này, Cổng nằm trên một ngọn đồi cao với đỉnh rộng và bằng phẳng. Những con dốc dài thông thoáng, tạo một vị trí hoàn hảo để quan sát khu rừng lớn toàn cây sồi nằm dưới chân đồi. Điều duy nhất cho thấy hoạt động trước đây của con người ở khu vực này là một không gian rộng lớn, nơi duy nhất còn lại là gốc cây vô số, giống như tạo ra một con đường khổng lồ cho một đội quân lớn.
VAB đi theo hướng được chỉ định của anh ta và sau khi lăn được khoảng hai trăm mét, dừng lại giữa một chiếc Pétain và một chiếc Abrams X.
« Được rồi, mọi người đến ga cuối. » khởi chạy trình điều khiển VAB.
Ngay lập tức, hai cánh cửa lớn của khoang bắt đầu mở ra, và phản xạ mà Anthony có được sau hàng chục nhiệm vụ huấn luyện bắt đầu phát huy tác dụng.
Đầu tiên, thoát khỏi khoang quân. Thứ hai, quỳ xuống cạnh khe hở. Và cuối cùng là thứ ba, giám sát trong khi những người còn lại trong đội xuống tàu.
Ngay cả khi có hai chiếc xe tăng bên cạnh, họ vẫn rất cảnh giác. Napoléon IV là người cuối cùng ra ngoài, cánh cửa đóng lại và viên trung úy ra lệnh tìm chỗ ẩn nấp đối diện với khu rừng, nơi duy nhất mà kẻ thù có thể tiến đến.
« Chaumond, báo cáo với tổng bộ chỉ huy hoàng gia là chúng ta đã qua cánh cổng an toàn, à mà nói thêm nữa là ta vẫn còn sông đây này haha. » rồi ra lệnh cho Anthony.
" Vâng thưa ngài ! người binh nhì trẻ tuổi trả lời trước khi với lấy micro radio. Overlord, đây là Foxtrot 1, chúng tôi đã vào vị trí. Không có liên hệ thù địch. Qua. »
« Roger Foxtrot 1, hãy giữ nguyên vị trí và chờ chỉ thị tiếp theo. Hết. »
Trong khi những người lính đang bật kính nhìn đêm của họ, cửa sập của chỉ huy chiếc Abrams X mở ra và một người đàn ông da đen thò đầu ra ngoài.
"Cuối cùng thì bạn cũng ở đây," anh ấy nói. Tôi cảm thấy chán khi ở trong xe quá lâu. Mà tình hình thế nào rồi? »
« Vâng, chúng ta qua cánh cổng mà gặp bất kì khó khăn nào » Mark trả lời.
« Ngoài trừ việc bây giờ là ban đêm, rất có thể kẻ địch sẽ tấn công chúng ta bất cứ lúc » Anthony nói thêm.
« Vâng, cảm ơn vì lời khuyên, Mark trả lời. Nghe thấy chưa, xạ thủ? Chuyển sang tia hồng ngoại, nhiệt không hữu ích. »
« Đúng vậy, xạ thủ trả lời qua đài phát thanh địa phương, chuyển sang IR. Các điểm tiếp xúc nhiệt duy nhất tôi nhận được quá nhỏ. Có thể là động vật hoang dã địa phương »
" Động vật hoang dã ? " Mark trả lời với giọng hoài nghi.
Mark nghĩ rằng điều đầu tiên động vật sẽ làm là sợ hãi và bỏ chạy vì tiếng động cơ.
Trong khi đó, Anthony đã bắt đầu lấy ra chiếc kính rồi trong túi rồi đeo lên. Chiếc kính có khả năng phân tích đo đạc chiều cao của con dốc, diện tích rừng bao phủ, nhiệt độ môi trường và điều quan trọng nhất là nó khả năng nhìn đêm tới phạm vi 1 km ( gần giống như thuốc nhìn đêm trong Minecraft.Tất nhiên, là không phải người lính nào cũng có chiếc kính này. Nó chỉ được phát cho cấp bậc trung úy trở lên, còn dưới cấp bậc đó thì sẽ được phát riêng cho một thiết bị khác gần giống với kính 70% ). Nhưng đột nhiên, có thứ gì giống như con người đang di chuyển trong bụi cây.
"Đợi đã, anh hét lên. Tôi nghĩ có gì đó đã chuyển động. Hướng hai giờ, khoảng 450 mét, trong rừng. »
" Cái gì ? Mark trả lời trước khi quay đầu về phía chỉ huy của Abrams X ? »
« Kiểm tra khu vực bằng kính phóng đại, chế độ chờ. »
Tháp pháo và ống kính quang học của Abrams X từ từ quay về hướng do Trung úy chỉ định và bắt đầu quét khu vực.
« Có vẻ như có thứ gì đó ở đằng kia, người chỉ huy xác nhận trước khi lấy micro bộ đàm của mình. Overlord, đây là Horsemen 4, chúng ta có thứ gì đó đang di chuyển trong rừng. Chúng ta có thể bắn cảnh cáo được không ? Qua. »
« Horsemen 4, súng cối đang chuẩn bị và sẽ bắn pháo sáng. Sau đó xác nhận sự hiện diện thù địch. Qua"
Sự im lặng sau đó bị cắt đứt bởi tiếng kim loại của chốt an toàn súng trường được tắt và đạn được nạp vào khoang. Sau đó là tiếng súng cối 120 mm.
Và "mặt trời" xuất hiện vào giữa đêm.
Những quả súng cối phun ra ánh sáng vàng và khói trên bầu trời của vùng đất có người ở này. Mỗi người lính đều cầm vũ khí trên tay và thông qua ống ngắm, họ tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể ẩn sau hàng cây.
Và họ đã tìm thấy thứ gì đó.
Trong rừng, ánh sáng rực rỡ phát ra từ pháo sáng cho thấy những người đàn ông mặc áo giáp đang cố gắng đánh lén quân xâm lược. Sự ngạc nhiên, thậm chí có thể là sợ hãi, khiến những người đó đứng dậy, nhìn vào nguồn sáng và tự hỏi đó là loại ma thuật gì, từ đó lộ ra kiếm và giáo của họ.
Không cần suy nghĩ kỹ, Anthony lao tới chiếc micro trên bộ đàm của mình.
« Overlord, đây là Foxtrot 1, anh ta hét lên, chúng ta có kẻ thù trong rừng. Tôi nhắc lại, chúng ta có kẻ thù trong rừng! Khoảng cách bốn trăm năm mươi mét! »
« Foxtrot 1. Đối với tất cả các đơn vị, bạn được phép giao chiến với các mục tiêu ở khoảng cách dưới hai trăm mét. »
« Tất cả các bạn đã nghe thấy điều đó? » Anthony hỏi tất cả người của mình
" Vâng thưa ngài ! » là câu trả lời nhất trí mà anh ấy nhận được và anh ấy tập trung lại vào nhóm kẻ thù.
Rõ ràng, tất cả họ đều bối rối, và từ những tấm che ngẫu hứng của họ, những người lính có thể thấy họ đang nhìn nhau, như thể họ đang cố gắng biết mình phải làm gì. Nhưng rồi, tiếng còi xuyên qua nắp động cơ. Lần này, sự bối rối thuộc về phía các tay súng.
Nhưng chưa kịp hỏi câu nào thì âm thanh đó đã im bặt và thay vào đó là một tiếng kêu.
Một tiếng kêu chiến tranh.
Và những người mặc áo giáp bắt đầu ra khỏi rừng, chạy về phía xe bọc thép hạng nặng.
"Chết tiệt, họ đang tính tự sát à ! » một quân nhân hét lên.
"420 m, 410 m, 395 m,... » Một người lính đếm khoảng cách quân địch thông chiếc kính của mình
Dù chạy nhưng tiếng kêu dường như không bao giờ dứt.
"Hướng 2 giờ 30 »
Một làn sóng lính La Mã thu hẹp khoảng cách giữa họ và chiếc xe bọc thép.
" Cả hướng 20h "
Nhìn lần thứ hai, không chỉ có con người mà còn có cả những hình người có sừng, mặt lợn hay thậm chí là chân dê.
" Lại thêm một hướng 2h10 nữa. »
Cũng giống như Paris, nhưng lần này họ là thế lực xâm lược.
"Hai trăm mét! »
" bắn ! »
Nghe lời này, mọi người đều nổ súng. Bộ binh xả hết băng đạn này đến băng đạn khác với năm mươi sáu băng đạn, các xe vận tải quân bắn những khẩu pháo lớn hơn và xe tăng làm mặt đất rung chuyển sau mỗi phát bắn của pháo chính trong khi đạn súng cối trút xuống như mưa từ trên trời. Một số binh sĩ làm công tác hậu cần sau đó tuyên bố rằng chỉ trong vài giờ, lượng đạn được bắn nhiều hơn vài ngày "bình thường" ở Afghanistan.
__________________
Mặt trời từ từ nhô lên trên chiến trường giờ đã chết. Faram không biết bao lâu đã trôi qua kể từ khi anh ngã xuống. Cơn đau vẫn chưa dừng lại, nhưng bằng cách nào đó anh đã quen dần với nó dù biết rằng máu của mình vẫn chảy trên mặt đất, trộn lẫn với bùn. Anh ta yếu đuối, hầu như không còn ý thức, nhưng vẫn còn sống, giống như thể Emroy đang tra tấn anh ta vậy. Điều duy nhất bây giờ anh đang chờ đợi là sự giải thoát ngọt ngào của cái chết, nhưng nó đã không đến. Điều duy nhất Faram có thể nhìn thấy là màu xanh của bầu trời, và điều duy nhất anh có thể nghe thấy là tiếng sấm liên tục phát ra từ ngọn đồi.
Nhưng đột nhiên nó dừng lại, mang đến cho tai anh sự im lặng gần như hoàn hảo. Nó cứ như thế trong vài phút, sau đó được thay thế bằng tiếng giày nện xuống đất.
Và rồi, Faram cuối cùng cũng nhìn thấy họ.
Khi họ đi ngang qua anh, hoàn toàn không biết rằng anh vẫn còn sống, anh nhìn thấy họ là những người đàn ông, mặc quần áo màu xanh lá cây và trên tay cầm những cây đũa phép lớn như anh chưa từng thấy trước đây. Faram ngay lập tức biết rằng chính những cây đũa phép đó đã tạo ra phép thuật mạnh mẽ đó, bản thân nó hoàn toàn là một sự thiếu tôn trọng đối với Emroy. Họ không chiến đấu vì danh dự và các vị thần sẽ không hài lòng.
Faram ho ra máu, cái chết của anh đang dần đến gần. Rõ ràng, một trong những kẻ thù đã nghe thấy anh ta và dừng lại trước khi nhìn vị tướng bị trọng thương. Anh nhìn cơ thể của Faram trước khi thở dài. Từ chiếc túi ở chân phải của anh ta, một vật thể màu đen được rút ra và chĩa vào đầu Faram.
« Désolé, mais ce n'est pas personnel... » anh ta nói bằng thứ ngôn ngữ khó hiểu nhưng lại quen thuộc một cách kì lạ của mình, nhìn thẳng vào mắt vị tướng.
Sau đó, sấm sét vang lên lần cuối và tất cả chìm vào màu đen.
__________________
Sau chưa đầy hai giờ chiến đấu, bộ binh được lệnh tiến vào rừng truy đuổi những kẻ bỏ chạy, bắt những kẻ đầu hàng và giết những kẻ bị thương nặng không còn cơ hội cứu sống. Vào thời điểm ước tính là 08:00 - thời gian ước tính nhờ vào vị trí của mặt trời trên bầu trời - khu vực này được tuyên bố là quang đãng và các kỹ sư của các quốc gia khác nhau có liên quan đã bắt đầu xây dựng căn cứ.
Trận chiến kết thúc, một bên thắng, còn bên kia đơn giản bị tiêu diệt. Nhưng đã có thiệt hại cho cả hai bên. Tổng số đế quốc bị giết không bao giờ được xác định thực sự chính xác mà tính trung bình là trên 35 nghìn, với hàng trăm tù nhân, nhưng mặt khác, phía FORSO cũng có thương vong. Khi bộ binh tràn qua khu rừng, một số kẻ địch đã lẻn vào một số binh sĩ, tấn công họ trước khi bị đồng đội bắn. Không có ai thiệt mạng, nhưng nhiều giường bệnh đã được lấp đầy trong bệnh viện dã chiến được lắp đặt ở phía Trái đất của Cổng. Một số y tá tiết lộ rằng phần lớn các vết thương là vết cắt hoặc vết đâm ở tay hoặc chân, và bệnh nhân bị thương nặng nhất phải cắt cụt cả hai chi. Với những con số đó, Bộ Tư lệnh NATO tuyên bố rằng trận chiến được ghi vào sử sách với tên gọi Trận chiến trên đồi Alnus là một chiến thắng hoàn toàn.
Anthony nhìn những cái cây khi anh quay trở lại khu rừng. Khi càng đến gần đỉnh đồi, anh nhận thấy số lượng đạn va vào cây cối và đá cũng như số lượng xác chết ngày càng tăng. Có tất cả mọi thứ: con người, Orc, rồng và thậm chí cả người lợn. Anh và những người lính khác không khỏi chụp ảnh hoặc nhặt những món quà lưu niệm trên xác chết như một cách để nói với mọi người ở quê nhà rằng tất cả những điều đó đã thực sự xảy ra.
Anh ta chộp lấy chiếc mũ bảo hiểm đã bay khỏi đầu của người chủ trước, bị thủng một lỗ sạch sẽ.
" Chiến tranh thật tàn khốc nhưng nếu không có nó, nhân loại sẽ không thể phát triển nhanh chóng được » Anh tự nhũ.
__________________
Năm 1024, lịch hoàng gia Sederan.
Tòa nhà thượng viện.
" Hãy tha thứ cho sự thô lỗ thần nhưng có vẻ như đã có sai sót nghiêm trọng "
Thượng nghị sĩ Marquis Casel nói khi ông đứng ở trung tâm Phòng thượng viện, trong khi nói chuyện với hoàng đế Molt Sol Augustus trước mặt ông.
" Chúng ta đã mất đi một phần sáu sức mạnh quân sự của Đế Quốc trong cuộc chính phục cổng ! Ngươi định làm gì để bù đắp cho một thảm họa chưa từng có trong lịch sử quân sự của Đế Quốc Sederan như thế nào đây hả, Marquis Casel !? Chưa kể chúng ta đã mất đi Cánh cổng vào tay kẻ thù vô danh ! " Molt quát mắng.
Đây là đầu tiên mọi người thấy Molt Sol Augustus giận dữ như vậy, trước đây ông vốn luôn là một con người bình lĩnh suy nghĩ khôn ngoan trước khi hành động và không bao giờ để lộ cảm xúc ra bên ngoài. Dù ông có tức giận đi chăng nữa thì ông cũng chỉ nằm ở việc nhắc nhớ không được tái phạm lần sau, nhưng lần này thì khác cảm xúc lần này là một cơn thịnh nộ theo đúng nghĩa.
" Thần có thể hiểu rằng chúng ta đã mất đi Cánh cổng ! Nhưng làm sao điều đó có thể diễn ra nhanh chóng như vậy ? " Casel nói.
" Thượng nghị sĩ Casel, ta chia sẻ mối quan ngại với ông nhưng chúng ta phải nghĩ xem người dân sẽ cảm thấy như thế nào ? " Hoàng đế Molt nói khi nhìn vào thượng nghị sĩ.
Hầu tước Casel hơi ngạc nhiên trước lời nói của Hoàng đế khi ông đã lấy lại sự bình tĩnh vốn có của mình, không hổ danh là Hoàng đế.
" Vậy thì bệ hạ muốn chúng thần làm gì trong thời điểm khủng hoảng này ? "
" Đúng là những tổn thất mới nhất của chúng ta đã khiến cho Đế Quốc mất đi lợi thế quân sự, khiến chúng ta rơi vào tình thế các chư hầu có nguy cơ nổi dậy và các quốc gia khác sẽ nhân cơ hội đó mà sâu xé chúng ta " Hoàng đế nói khi nhìn mọi thượng nghĩ sĩ trong phòng.
" Tuy nhiên, trong mỗi thời điểm khủng hoảng, Hoàng đế, thượng viện, và người dân sẽ tập hợp lại với nhau, cùng chúng tay đánh bại kẻ thù và mang lại nhiều vinh quanh hơn nữa cho Đế Quốc ! chúng ta cũng đã từng làm như trong Chiến tranh Germania - Sederan 30 năm trước phải trước phải không ? "
Hoàng đế tiếp tục khi Thượng viện lắng nghe từng câu từng chữ trong lời nói của ông.
" Không có cuộc chiến nào mà không mất mát nên ta sẽ không quy trách nhiệm cho bất kì ai về những tổn thất gần đây của chúng ta. Tuy nhiên, đừng buộc tội ta là kẻ bất khả chiến bại hoặc các ngươi sẽ là người chơi ở sân ngày này quá ngày khác cho đến khi kẻ thù đến tận trước cổng trước của chúng ta à ? "
Hoàng đế kết thúc với một nụ cười khiến nhiều người trong thượng viện cảm thấy bất an.
" Nhưng chúng ta phải làm sao ?! " Một thượng nghị sĩ quấn băng quanh đầu hét lên khi đứng dậy.
" Quân đội mà chúng ta cử đến đã bị tiêu diệt chỉ sau hai ngày kể từ khi quân đội vô danh phản danh và Cánh cổng đã bị chiếm ! Cứ mỗi phút trôi qua, hàng phòng ngự của kẻ địch lại càng kiên cố hơn ! "
" Tướng Godasen, ông đã cố gắng chiếm lại ngọn đồi chưa ? " một vị tướng mỉa mai hỏi.
Quá tức giận, thượng nghị sĩ bị băng bó tên là Godasen đã kêu lên với Đại tướng.
" Tất nhiên là tôi đã cố gắng chiếm lại ngọn đồi, nhưng lực lượng của tôi đã bị đánh bại ở khoảng cách xa ! Bang, bang, bang ! Nó phát ra âm thanh đó từ xa. Tôi chưa bao giờ thấy phép thuật như vậy trong đời ! " Godesen hét lên trước Đại tướng.
" Vậy thì chúng nên nhanh chóng củng cố lại lực lượng và chiến đấu với chúng để chiếm lại Đồi ! " Vị tướng hét lên khi đứng dậy.
" Ngay cả khi lực lượng chúng ta không đủ, chúng ta vẫn có thể tập hợp thêm quân từ các nước chư hầu của mình ! "
" Chỉ dùng mỗi vụ lực thôi thì có ích gì chứ ? " Một thượng nghị sĩ hét lên.
" Sẽ là thảm hoại khác nếu quân đội tiếp theo mà chúng ta cử đến bị tiêu diệt "
" Vậy thì sao ? Ngươi định ngoan ngoãn khuất phục kẻ thù à ? " Vị tướng phản bác.
" Cuối cùng ngươi sẽ chẳng khác gì như thượng nghị sĩ Godasen cả, đồ hiếu chiến chết tiệt ! " Một thượng nghị sĩ khác hét lên khi chỉ vào Godasen để nêu quan điểm của mình.
Trong một phút, Thượng viện nổ ra một cuộc tranh cãi với nhau nảy lữa giữa các thượng nghị sĩ trước khi Hoàng đế từ từ đứng dậy thu hút sự chú ý của mọi người.
" Tại thời điểm này, chúng ta không thể chỉ ngồi yên trong khi kẻ địch đang từ từ chiếm đất của mình. Điều đó khiến chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài chiến đấu ! Hãy cử sứ giả đến yêu cầu tiếp viện từ các nước chư hầu của chúng ta ! Hãy yêu cầu họ gửi quân đến giúp bảo vệ lục địa Falmart của chúng ta khỏi những kẻ xâm lược này ! chúng ta sẽ tập hợp sức mạnh của Quân đội Đồng minh và chiếm lại Đồi Charlemagne từ tay kẻ thù ! "
Sau lời phát biểu của Hoàng đế, Thượng viện nổ ra tiếng reo hò và vỗ tay.
" Vì Hoàng Đế Molt !"
" Vinh quang cho Đế Quốc ! "
Trong khi các thượng nghị sĩ khác cổ vũ và vỗ tay, Hầu tước Casel, cũng như một số thượng nghị sĩ khác, không hoàn toàn bị thuyết phục liệu những gì Hoàng đế vừa tuyên bố có phải là quyết định đúng đắng hay không ?. Bởi vì Hoàng đế cũng nói những lời tương tự cách đây 30 năm trong chiến tranh Germania - Sederan. Dù họ đã thắng nhưng tổn thất lại cực kì nặng nề, nhưng thực tế họ đã thua nếu không có sự giúp đỡ từ Đế quốc Francis mở mặt trận phía tây khiến cho Đế quốc Germania phải cử quân đội từ phía đông sang tây. Về mặt căn bản mà họ nói đã chiến thắng nhưng mà là chiến thắng rỗng.
" Bệ hạ... chúng ta định lấp đầy vùng đất xung quanh Charlemagne bằng máu của những á nhân và con người của chúng ta như cách mà ngài đã làm 30 năm trước à ? " Hầu tước lặng lẽ lẩm bẩm trong khi nhìn chằm chằm vào Hoàng đế với vẻ kho chịu ngày càng tăng.