Sau bữa cơm, Thiên Minh đưa Kim Giao ra ngoài, tận tình hướng dẫn cho con bé mù đường này những con đường ngắn nhất để đến trường, về nhà và cả những quán cơm giá cả hợp với túi tiền của sinh viên. Phải nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần, những lời hướng dẫn khô khan như công thức toán học đó mới đi được vào bộ nhớ đơn giản của Kim Giao.
Thiên Minh không quen dông dài hay nói ngọt. Trước giờ, người anh cả chỉ biết nói chuyện ngắn gọn, nhắc nhở và ra lệnh với mấy thằng em vốn dĩ giống như một lũ rô – bốt bị chập mạch của mình nên quen miệng. Đôi lúc, Thiên Minh còn lầm tưởng con bé Kim Giao bướng bỉnh đi bên cạnh mình là một thằng con trai nên nặng lời ra lệnh. Những lúc như vậy, Kim Giao im lặng không nói gì cho đến khi Thiên Minh thở dài, chủ động nói lời xin lỗi.
Nơi bán đồng phục vẫn còn rất xa. Phải đi thêm hai cây số, băng qua một ngã tư nữa mới đến.
Tuy phải đi xa nhưng Kim Giao không hé răng than mệt. Tất cả những gì biểu lộ trên gương mặt của con bé là sự nhẫn nại và im lặng. Kim Giao ý thức được rằng người đi cùng mình không phải là Nhật Minh – người con trai đã từng tồn tại ở thế gian này để yêu thương và bao dung tính cách trẻ con thích làm nũng, thích được nuông chiều của mình.
Kim Giao và Thiên Minh dừng chân trước vạch kẻ đường ở ngã tư để chờ đèn tín hiệu ưu tiên cho người đi bộ bật sáng.
Hai phút chờ đợi dài như hai giờ. Khi đèn tín hiệu vừa bật lên, Thiên Minh nắm tay Kim Giao bước xuống vạch kẻ đường thì cũng là lúc Kim Giao cảm nhận được có ai đó vừa bứt đi một vài sợi tóc của mình. Cô gái nhỏ quay lại phía sau, tìm kiếm nhưng không thấy gì ngoài biển người đông nghịt.
"Sao thế?" Thiên Minh hỏi.
"Không có gì đâu anh…" Kim Giao trả lời rồi cùng Thiên Minh bước nhanh sang bên kia đường.
"Mua đồng phục xong thì em được về nhà nghỉ ngơi rồi." Thiên Minh vừa nói vừa chỉ tay về một cửa hàng thời trang khá to, được trang trí khá lộng lẫy và tráng lệ ở ngay phía trước.
Thấy đích đến đã hiện ra ngay trước mặt, Kim Giao vui mừng chạy vào mà quên cả việc Thiên Minh đang giữ ví tiền của mình.
Nhìn đứa em gái của mình hớn hở lựa đồng phục, Thiên Minh chỉ nhếch môi cười mà không nói gì. Thiên Minh biết điều khiến Kim Giao vui không phải là quần áo mà là được trở về nhà để tự do làm những gì mình thích, không phải gượng ép, gồng mình tỏ ra lạnh lùng với Thiên Minh nữa.
Kim Giao lấy vài bộ đồng phục mang vào phòng thử đồ, thay ra mặc vào, xoay tới xoay lui mặc cho Thiên Minh ngồi bên ngoài nhẫn nại chờ đợi.
Người anh cả trong nhà vốn không phải là người có khiếu thẩm mỹ cao về thời trang. Quan niệm về lĩnh vực này của Thiên Minh khá đơn giản: Quần thì có hai ống, váy thì có một ống. Hai thứ này có thể dài hoặc ngắn, rách hoặc lành hoặc biến thể tùy ý đồ của người thiết kế. Nhưng rách quá thì giống ăn mày, cách điệu quá mức lại thành lập dị. Còn áo thì tùy kiểu, đơn giản hay phức tạp, xấu hay đẹp hay thế nào đi nữa thì cũng chỉ có một công dụng là làm cho người mặc cảm thấy ấm hơn và trở nên lịch sự hơn.
Chỉ vậy thôi.
Thiên Minh lôi điện thoại ra định ghi chú vài dòng vào ứng dụng Note của điện thoại thì Quốc Minh gọi vào máy.
"Anh đây. Có chuyện gì?" Thiên Minh hỏi.
"Lớn chuyện rồi anh! Có người lấy trộm tro cốt của Nhật Minh!" Quốc Minh nói nhanh.
Vừa lúc đó, Kim Giao cầm theo mấy bộ quần áo vừa lựa được, bước ra. Tình cờ nghe được cuộc nói chuyện đó, trái tim của Kim Giao bỗng đập nhanh và đau đến mức Kim Giao không thở được. Gương mặt kém sắc hồng trở nên tái hơn. Kim Giao bóp chặt cuộn quần áo trong tay mình và chạy đến nơi Thiên Minh đang nói chuyện điện thoại, hỏi nhanh:
"Các anh bắt được kẻ trộm chưa? Đã lấy lại được tro cốt của anh Nhật Minh không?"
Ở đầu dây bên kia, nét mặt lo lắng của Quốc Minh càng trầm xuống khi nghe thấy giọng của Kim Giao. Im lặng một lúc lâu, Quốc Minh trả lời, giọng đầy hối lỗi:
"Kẻ trộm là một nhân dạng được Niệm cụ thể hóa tạo thành. Hắn ta lấy đi một ít tro cốt… Bọn anh không bắt được hắn."
Những tia lửa căm giận hằn lên trong mắt Kim Giao. Cô gái nhỏ lục tìm ví của mình, thanh toán tiền ba bộ đồng phục rồi chạy nhanh về nhà mặc cho Thiên Minh vừa đuổi theo vừa gọi lại.
Con bé này, mỗi khi xảy ra chuyện gì liên quan đến Nhật Minh là nó lại cuống cuồng cả lên. Tay chân nhanh hơn đầu óc cũng là một nhược điểm lớn chết người. Không ai dẫn đường lại chạy lung tung, chắc chắn sẽ bị lạc đường. Lúc đó, Thiên Minh lại phải là người vất vả đi tìm và đưa con bé này về nhà.
Chạy được một quãng khá xa cửa hàng quần áo ở ngã tư, Kim Giao dừng lại nhìn xung quanh.
Nơi này, hoàn toàn xa lạ so với trí nhớ của Kim Giao. Trên đường cùng Thiên Minh đi mua đồng phục, Kim Giao nhớ mình chưa từng đi qua cây cầu nào. Nhưng bây giờ, ngay trước mặt cô gái nhỏ là một cây cầu dây văng lớn rất dài, đẹp và hoành tráng với những cột đèn đường cao đang dần được bật lên để xua đi bóng tối khi những đám mây đen dần kéo đến che kín nền trời. Con sông dưới chân cầu dập dờn vỗ sóng vào bờ. Khu nhà cao tầng giàu sang, chen chúc trên khu đất quanh hai bên bờ sông nơi chân cầu cũng dần sáng ánh điện.
Sự xa lạ hiện lên ngay trước mắt Kim Giao. Nơi này có lẽ vẫn thuộc địa phận quận 2 nhưng Kim Giao chưa từng biết đến.
Một cơn gió lạnh mang hơi nước lẫn mùi tử khí thoảng qua khiến Kim Giao buồn nôn. Những câu chuyện đáng sợ về những vụ tai nạn giao thông trên cầu cùng những chuyện tự sát mà Kim Giao từng đọc quay về. Kim Giao nhắm chặt mắt lại, cố giữ lại một chút bình tĩnh cho mình. Lúc mở mắt ra với một chút bình tĩnh cuối cùng cũng là lúc Kim Giao nhìn thấy bóng dáng của một ai đó thân quen lướt qua.
Là Nhật Minh. Thêm một lần nữa, Kim Giao vội đuổi theo mà không cần suy nghĩ. Hình bóng thân thuộc đó chợt dừng lại trên một khu đất kín đáo um tùm cây xanh dưới chân cầu và quay lại, mỉm cười, dang tay đón lấy Kim Giao.
Đứa con gái nặng tình kia sà vào vòng tay lạnh lẽo đó mà có không một chút nghi ngờ. Những giọt nước mắt tức tưởi của Kim Giao lăn dài khi cảm nhận được những cử chỉ yêu thương quen thuộc của trước đây đang trở về dù đã không còn mang theo hơi ấm. Bàn tay lạnh lẽo ngập mùi tử khí chạm lên suối tóc đen xõa dài ngang lưng của Kim Giao, giọng nói ấm áp của Nhật Minh cất lên:
"Anh về rồi. Đừng khóc nữa."
Kim Giao ngước mắt nhìn người con trai đang đứng trước mặt mình.
Đúng là Nhật Minh nhưng ánh mắt tràn đầy tình cảm của Nhật Minh không còn nữa. Hai mi mắt đã khép chặt như đang ngủ say và nụ cười dịu dàng đó đã pha lẫn thêm một chút đau buồn. Mọi thứ chưa bao giờ đổi thay chỉ trừ mùi tro cốt và tử khí cứ ám lấy bầu không khí đang vây quanh Kim Giao. Mặc kệ những điều đó, Kim Giao nắm tay của nhân ảnh kia, lí nhí:
"Về nhà với em đi anh. Em biết mình sai rồi. Em không giận anh nữa…"
"Anh sẽ cùng em trở về…" Nhân ảnh đó mỉm cười nâng chiếc cằm thanh tú của Kim Giao lên, khẽ nói, "Về nấu cơm cho em ăn. Em gầy đi nhiều rồi."
Nghe thấy những lời quan tâm chân thành đó, hai dòng nước mắt của Kim Giao bất chợt lăn dài. Kim Giao xấu hổ muốn đưa tay lau đi sự yếu đuối của mình nhưng toàn thân gần như tê cứng không cử động được. Hơi lạnh từ những ngón tay của nhân ảnh kia xuyên qua da, thấm vào mạch máu khiến huyết dịch trong người Kim Giao đông lại. Quang cảnh ngập tràn cây xanh xung quanh Kim Giao dần bị thay thế bởi một khu vườn ngập tràn hoa hồng trắng.
"Đừng sợ. Anh sẽ đưa em về." Nụ cười thâm sâu khó lường hiện lên trên gương mặt của nhân ảnh đầy vẻ chết chóc, ma mị đó.
Đôi mắt của Kim Giao bắt đầu nhuốm màu đỏ tươi đầy sợ hãi.
"Thế giới này không ai đối xử tốt với em. Chi bằng hai chúng ta cùng đi sang thế giới bên kia. Ở cạnh nhau và không rời xa nữa." Người con trai đó thì thầm những lời mị hoặc đủ để Kim Giao nghe thấy, "Chúng ta sẽ không bị chia cắt, sẽ không phải đợi chờ những khoảnh khắc gặp gỡ hiếm hoi như thế này. Em vẫn còn yêu anh, vẫn muốn ở cạnh anh đến hết cuộc đời, đúng không?"
Trong góc tối của Hoa Viên, Nhật Minh hiện ra, tức giận hét lên:
"Kim Giao! Tỉnh lại đi! Người đó không phải anh!"
Kim Giao vẫn im lặng và do dự trong nỗi sợ của chính mình.
Đúng vậy. Một năm qua, Kim Giao chưa từng quên anh, chưa từng quên đi những tình cảm mà họ dành cho nhau. Con bé không thể yêu thêm người nào khác vì đã trót nuôi hi vọng rằng những gì đã xảy ra chỉ là một giấc mơ. Và một ngày nào đó, Kim Giao sẽ được nhìn thấy anh quay lại.
Em luôn tự lừa dối chính mình. Em không cho phép mình tin vào những gì đang hiện hữu trước mắt mình và cả cảm giác cô độc, trống trải vây lấy em. Vì em có một niềm tin mơ hồ là anh cũng vì giận em nên tạm thời không muốn quay lại. Một ngày nào đó, khi chấp nhận tha thứ cho em, anh sẽ quay về.
"Anh tha thứ cho em. Những gì đã qua hãy cho nó qua đi. Anh cần em. Đi với anh… Sang thế giới bên kia." Một tay giữ cho Kim Giao luôn ngước lên nhìn mình, tay còn lại của nhân ảnh đó chạm nhẹ lên gò má gầy gò, xanh xao của Kim Giao, "Thế giới này buồn chán lắm. Em đã chịu đựng đủ rồi, đúng không?"
"Im đi! Đồ giả mạo!" Nhật Minh lao đến và hét lên.
Người con trai chỉ tay về phía Nhật Minh trong im lặng. Hàng trăm cánh hoa hồng trong Hoa Viên bay lên cùng bao vây, tấn công và cắt cứa lên người Nhật Minh. Tuy chúng không làm Nhật Minh bị thương nhưng cảm giác đau rát khi bị những cánh hoa đó chạm vào là thật.
Mặc kệ cơn bão hoa đang tấn công mình, Nhật Minh vẫn gào thét đến khản giọng để đánh thức Kim Giao ra khỏi cơn mê. Thế nhưng, Kim Giao không còn đủ ý thức để nhận ra tiếng nói của Nhật Minh nữa. Tâm trí của con bé gần như bị thao túng hoàn toàn bởi những lời nói kia.
Đôi mắt tưởng như đã khép chặt của nhân ảnh đó chợt mở ra, để lộ hai hốc mắt chỉ có bóng tối. Đôi mắt trống rỗng đó chăm chú hướng vào đôi mắt đỏ tươi, trong veo của Kim Giao. Những tia sáng Niệm xuất hiện, trở thành đường sáng nối giữa nhãn cầu và hốc mắt của họ. Không gian xung quanh Kim Giao và nhân ảnh mang hình dáng của Nhật Minh nhanh chóng sáng rực, chói lóa cả một góc trời.
"Thu hồi…" Giọng nói của nhân ảnh đó vang lên. Hắn ta chưa kịp thu hồi huyết nhãn của Kim Giao thì Thiên Minh đã xông đến, đẩy Kim Giao sang một bên. Trong nháy mắt, Thiên Minh trở thành vật thay thế và mất đi đôi mắt của mình.
Thoát khỏi sự khống chế của nhân ảnh đó, Kim Giao cố đứng dậy, chạy về phía Thiên Minh.
"Anh Thiên Minh…!" Kim Giao hoảng sợ kêu lên khi nhìn thấy đôi mắt của Thiên Minh đã nằm trong hốc mắt của kẻ giả mạo kia.
"Anh không sao." Thiên Minh nói. "Kẻ đứng trước mặt em không phải Nhật Minh. Ý nguyện sau cùng của Nhật Minh là muốn em phải sống ở thế giới này, thật vui vẻ và hạnh phúc. Nó chưa từng muốn em phải vì nó mà chết. Đó là lí do tại sao nó cự tuyệt cách chữa trị của em. Vì đó là cách dùng mạng đổi mạng."
Ánh mắt đầy căm hận của Kim Giao hướng về phía bóng ma kia. Những lời dặn dò của Nhật Minh trong lúc sáng chợt quay về khiến Kim Giao lao vào điên cuồng tấn công kẻ giả mạo đó. Những đòn quyền của Kim Giao nhanh chóng bị hóa giải chỉ trong nháy mắt. Nhân ảnh đó nắm lấy tay của Kim Giao, giọng thoáng buồn:
"Anh không muốn ra tay với em…"
"Im đi! Ngươi không phải anh Nhật Minh!" Kim Giao căm phẫn hét lên và dùng sức đẩy hắn ta ra xa.
"Nhưng anh vẫn nhớ mọi điều… Về em, gia đình của em, và mọi người ở đây…" Nhân ảnh đó trả lời buồn bã rồi hỏi, "Anh có thể sống thay Nhật Minh, được không?"
"Anh Nhật Minh chỉ có một! Không ai có đủ tư cách thay thế anh ấy!"
"Vậy thì anh sẽ biến em thành con búp bê của kí ức, giống như anh. Để chúng ta được sống bên nhau từ bây giờ và mãi mãi."
Dứt lời, một thanh kiếm Niệm xuất hiện trong tay nhân ảnh đó. Những bước chạy với tốc độ nhanh đáng sợ hướng về phía Kim Giao. Không một chút do dự hay sợ hãi, Kim Giao cầm chặt thanh kiếm Phán Quyết trong tay lao vụt đến. Trong một khoảnh khắc ngắn bằng một cái chớp mắt, họ đã đứng đối diện sát cạnh nhau. Thanh kiếm Niệm trên tay nhân ảnh đó mờ dần rồi biến mất còn Kim Giao thì buông thỏng một tay, nước mắt rơi xuống như một cơn mưa.
Hình ảnh bóng ma đó khụy xuống in lại trong nhãn cầu đỏ rực màu căm hận lẫn đau thương của Kim Giao. Đứa con gái lụy tình vội đỡ lấy nhân ảnh đó, khẽ gọi bóng ma đó như cách nó vẫn hay gọi Nhật Minh khi người con trai đó vẫn còn sống.
"Kim Giao… Thế giới này có gì vui? Tại sao em không đi cùng anh?" Bóng ma đó thì thầm hỏi trong bi thương.
Kim Giao vẫn im lặng, cố giữ cho những giọt nước mắt cuối cùng không rơi xuống. Cảm giác tự mình giết một người mang dáng hình của người mình yêu thương cũng giống hệt như chính mình tự tay giết đi người đó. Cuộc sống này thật tàn nhẫn với Kim Giao.
Bóng ma đó khẽ gọi tên Kim Giao một lần nữa. Cô gái nhỏ trả lời trong đau buồn lẫn ân hận:
"Thế giới này chẳng có gì vui… Em buộc phải đấu với người đã từng yêu thương và xem em là tất cả..."
"Vậy à?" Một nụ cười mãn nguyện xuất hiện trên gương mặt của bóng ma đó, hắn ta thì thầm, "Anh vui lắm."
Bóng hình đó sáng rực lên và nhanh chóng tan biến cùng với Hoa Viên bao bọc xung quanh Kim Giao. Tất cả những gì còn sót lại chỉ là một chút tro tàn bám lại trong lòng bàn tay của Kim Giao.
"Mọi chuyện qua rồi..." Thiên Minh đi đến, nói, "Hãy để Nhật Minh yên nghỉ đi."
Kim Giao quay lại, nhìn Thiên Minh: Đôi mắt lạnh lùng, sắc sảo của Thiên Minh đã trở về. Trận chiến với quá khứ của Kim Giao đã kết thúc nhưng trái tim của Kim Giao vẫn còn đau quặn thắt. Cô gái nhỏ đứng lên, tiến về bờ sông dập dờn sóng vỗ, rải chút tro cốt còn sót lại trong tay mình xuống đó rồi cùng Thiên Minh trở về nhà.
"Anh Thiên Minh, sao anh tìm được em vậy?" Kim Giao chợt hỏi.
"Dựa vào phần mềm định vị GPS. Nếu không có nó thì anh cũng hết cách. Sau này em đừng chạy đi lung tung nữa." Thiên Minh trả lời.
"Em biết rồi..."
Ở một nơi khác, nói chính xác hơn là trụ sở của tên Bang Chủ Hàn Lâm, Quang Sơn và những người còn lại quan sát những chuyện đã xảy ra qua vòng ánh sáng Giám Sát của tên Bang Chủ. Trước thất bại lần này, tên bang chủ không nói gì còn Thanh Thanh và Di An thì bất mãn ra mặt.
"Thua rồi. Tiền đây!" Cả hai vị cô nương ham mê tiền bạc đó rút một cọc tiền dày trong túi xách ra, đưa cho Đại Phong rồi nói, "Lần này cậu thắng là do may mắn thôi. Chuẩn bị tiền cho lần sau đi."
Đại Phong cầm hai cọc tiền đập đập lên tay mình, cười đắc thắng:
"Nếu có lần sau thì kết quả cũng như lần này thôi."
"Dám trù tôi thua nữa hả?" Quang Sơn và hai cô gái kia tức giận hỏi. Đại Phong gãi đầu cười ngượng.
Với kinh nghiệm chiến đấu của bản thân, Đại Phong biết rằng bóng ma do Quang Sơn tạo ra đã nương tay với Kim Giao. Đó là tất cả tình cảm mà chủ thể của nó đã để lại trong tro cốt, thế nên, nó bị ảnh hưởng là điều không thể tránh khỏi. Khởi đầu thất bại này đã nói thẳng ra một điều đó là không thể dùng trò tâm lí chiến để đấu với Kim Giao. Đối với con bé này, càng yêu người thật bao nhiêu thì nó càng tuyệt tình với kẻ giả mạo bấy nhiêu. Thế nên, cách duy nhất để thắng được nó là đối đầu trực tiếp, dù xác suất thành công của việc liều lĩnh này không quá một phần trăm.
---
Nhắn nhỏ:
Thân gửi các độc giả của HNTM,
Hiện tại, bộ truyện này đã được tác giả đăng tải ở ba nơi là: Vvvh, webnovel và tiknovel. Nếu ở app này mình chậm ra chương, các bạn có thể sang hai nơi còn lại để đọc những chương còn lại.
Cảm ơn các bạn rất nhiều!
— Novo capítulo em breve — Escreva uma avaliação