Cuộc đời thật là kì lạ, nó đưa đẩy họ đến với nhau, nhưng rồi lại kéo họ rời xa nhau mãi mãi. Hạnh phúc, khổ đau cũng chỉ bởi hai chữ số phận. Người mà mới đây thôi còn vui cười với ta, vậy mà bỗng chốc trở thành người xa lạ. Mới hôm qua còn nhìn thấy nhau, hôm nay đã vĩnh viễn rời xa nhân thế. Vậy tình yêu là mật ngọt hay là đắng cay?
......…
- Đã ba năm trôi qua, nhưng anh ấy vẫn không quên được chị Ánh Dương. Cứ đến ngày chị ấy mất, anh ấy lại đến mộ của chị ấy để trò chuyện và đến nhà của chị ấy thắp cho chị ấy một nén nhang. Lần nào đến cũng bị đánh thừa sống thiếu chết. Hôm nay cũng vậy, anh ấy lại đến nhà của chị Ánh Dương.
Nó im lặng lắng nghe, câu chuyện của Bình. Chợt một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, nó không ngờ Bình cũng có nỗi buồn lớn như thế. Nghe xong chuyện, Nó cảm thấy mình không còn ghét Bình như trước nữa. Ngược lại, có chút cảm thông với anh. Trong lòng nó tự nhiên thầm ước, giá như nó tìm được một người như Bình để gửi cả đời. Nó thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đã ngồi bao lâu. Những suy nghĩ miên man khiến nó có chút buồn ngủ. Chợt nó ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy, nó thấy mình đã nằm trên giường từ bao giờ. Mặt trời cũng đã lên quá cao, ánh mắt len lỏi qua khung cửa, chiếu xuống sàn, lớp bụi nhẹ nhàng được ánh sáng chiếu vào, khiến chúng lấp lánh như dát một lớp vàng. Bình đã đi từ bao giờ, nó hỏi người đàn em ở gần đó:
- Anh ta đi đâu rồi?
- Dạ, đại ca tới công ty rồi ạ.
- Trời đất! Anh ta còn đang bị thương mà.
- Đại ca là vậy dù có bị thương nặng hay ốm liệt giường. Cũng vẫn không bỏ công việc. Chỉ có công việc mới khiến cho anh ấy quên được chị Ánh Dương.
- Vậy ạ? Chắc là chị ấy đẹp lắm. Mới giữ được lòng anh ấy lâu như vậy.
- Vâng, chị ấy rất đẹp, rất dễ thương.
Thoáng chút ghen tị.
Nó nấu cho Bình một ít cháo, nó định tự mình đem đến cho anh. Nhưng nghĩ lại, nó lại bỏ ý định đó, bởi vì nó sợ bị anh hiểu lầm. Nó nhờ người mang đến cho anh.
Ngày... Tháng… Năm...
Đột nhiên, nó thấy nhớ mọi người, bấm số điện thoại, nó gọi lần lượt cho mọi người. Cuối cùng nó gọi điện cho Huyền.
Đầu dây bên kia vừa bắt máy, đã có một tiếng quát:
- Alô, con ranh sao giờ mới gọi điện. Tao tưởng quên tao rồi chứ.
- Quên sao được, chẳng qua do bận học hành thôi.
- Mày thế nào?
- Tao khỏe, còn mày.
- Tao khỏe. Chuyện của mày với anh Hưng thế nào rồi?
- Bọn tao vẫn vậy. Cũng chuẩn bị sang tháng tư năm sau sẽ tổ chức lễ cưới.
Nó nhảy dựng lên:
- Thật hả? Nhớ mời tao đó.
- Dĩ nhiên rồi. Mày là bà mai của tao mà.
Vậy mày định trả công bà mai này thế nào đây?
- Mày yên tâm, sẽ không phải hối hận đâu.
- Tao rất mong chờ lễ tạ của mày đó.
Hai người nói chuyện một lúc lâu, nó nói:
- Thôi! Tao cúp máy để gọi cho con Ngọc một chút, xem nó giờ thế nào rồi.
Giọng Huyền pha chút buồn.
- Mày không phải gọi cho nó nữa đâu. Nó chết rồi.
Như sét đánh ngang tai, nó hỏi dồn:
- Cái gì? Mày nói cái gì? Mó chết khi nào? Vì sao nó chết?
- Nó chết được gần 4 tháng rồi. Chồng nó tìm thấy nó, bắt trói và nhốt nó lại chuẩn bị bắt về quê. Nó uất ức, nghĩ quẩn, treo cổ tự sát. Pháp y phát hiện ra bức thư tuyệt mệnh của nó. Nó kể về chuyện chồng nó cho người vào cưỡng bức nó và những chuyện bỉ ổi khác mà hắn đã làm với Ngọc.
Nó cảm thấy thật sự đau lòng cho Ngọc. Những giọt nước mắt không biết rơi xuống từ lúc nào. Một giọt, hai giọt. Nước mắt thi nhau rơi xuống. Mặc dù, nó không thích Ngọc. Nhưng nghe Huyền kể, nó thật sự thấy thương Ngọc. Thương số phận hẩm hiu của cô ấy. Một cô gái sống đã khổ chết cũng khổ không kém. Nó mải khóc, không biết rằng có một người đã đến phía sau nó.
- Tại sao em khóc?
Nó giật mình quay lại, lúng túng nói:
- Không, không có gì đâu. Chỉ là mắt bị bụi bay vào thôi. Không có sao đâu.
Nét mặt Bình có không hài lòng.
- Em đừng giấu anh. Anh nhìn là biết rồi.
- Em không khóc thật mà.
- Em không nói thì thôi, anh không ép em nữa. Cấm lấy khăn lau nước mắt đi!
Nó nhận lấy chiếc khăn, lau đi giọt nước mắt. Trong lòng Bình có chút xót xa. Bước tới ngồi xuống bên cạnh nó. Vỗ nhẹ vào vai, anh nói:
- Nếu cần, anh cho em mượn bờ vai. Cứ khóc đi nếu em thấy đau lòng. Em cứ khóc ra sẽ thoải mái hơn là dấu nó ở trong lòng.
Câu nói của anh dường như có một ma lực vô hình, trút hết lớp phòng bị đối với anh. Nó khóc nức nở như một đứa trẻ. Anh không nói gì, chỉ vỗ vai nó như an ủi. Nó khóc rất lâu, đến lúc kiệt sức ngủ thiếp đi. Khi mở mắt ra, một ngày mới đã bắt đầu. Bình cũng đã đi rồi. Thứ anh để lại trên bàn cho nó là một bát súp nóng hổi và mấy lát bánh mì. Trong lòng nó có chút ấm áp, Nó khẽ mỉm cười, ngồi xuống bàn.