[Vee'AOV]
"Agh…Nhẹ thôi, đau quá." Nó theo sát phía sau tôi, cố gắng gạt tay tôi ra nhưng tôi không chịu buông tay.
"Ồ, mày đang cảm thấy bị tổn thương à, mày thật sự cảm thấy đau à, khi tao đến phòng tìm mày thì mày đã đi rồi. Nếu mày không đi thì có xảy ra chuyện này không?" Tôi vẫn bước đi, kéo theo nó ở đằng sau. Chuyện này đang làm cho tôi rất tức giận. Tôi nhấn nút thang máy rồi đẩy nó vào, quay sang lườm khuôn mặt đang giận dữ của nó.
"Tại sao anh lại phiền như vậy hả?" Nó hỏi tôi. Tại sao tao làm phiền mày á? Tao đã yêu cầu mày ngừng quấy nhiễu bạn tao, tôi nghĩ, trước khi đảo mắt lại lườm nó. Nó ngước mắt lên nhìn tôi trước khi cánh cửa thang máy mở ra, tôi kéo nó trở lại phòng.
"Ouch! Tôi đã nói với anh là đau." Nó trở nên điên cuồng khi chúng tôi sắp đến gần phòng.
"Mở ra." Tôi thấp giọng, cố gắng để thanh âm mình phát ra không đáng sợ. Thật ra, hiện giờ tôi đang rất tức giận, tôi muốn xé rách nó ra thành từng mảnh ngay sau khi thấy nó vẫn đang quấy rầy bạn tôi.
"Có chuyện gì vậy? Tại sao tôi phải mở cửa cho anh vào? Phòng của vợ anh bên kia." Mark nói và chỉ vào phòng bên cạnh đuổi tôi đi. Đêm qua tôi đã không hề ở đó….
"Hoặc là mày mở cửa hoặc là chúng ta sẽ nói chuyện ngay tại đây." Tôi hít sâu một hơi và nói.
"Tôi không có gì để nói với anh."
"Mở ra." Tôi quát, nó quay lại làm vẻ mặt bất mãn nhìn tôi trước khi nó mở cửa phòng để chúng tôi vào.
"Tại sao mày không ở trong phòng?" Tôi hỏi ngay sau khi bước vào. Nó dừng lại và nhìn chằm chằm vào tôi.
"Tôi không thể đi bất kì đâu à? Tại sao tôi phải báo cáo với anh?"
"Mark, tao đang cố nói chuyện tử tế với mày." Tôi nói rồi đi về phía ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nó, nó vẫn dưng dửng như không có gì, trong khi tôi chỉ muốn tiến lên và bóp cổ nó.
Buổi trưa lúc tôi thức dậy, Ploy gọi điện bảo tôi đến đón. Sau khi tôi đón cô ấy, tôi xuống mua đồ ăn và thuốc cho đứa nhóc này. Nhưng khi tôi quay trở lại phòng, cửa đã bị khoá. Có nghĩa là nó đã đi ra ngoài, nhưng nó đi đâu? Tình trạng của nó có giống lần trước không? Đúng là đêm qua tôi không thô bạo nhưng chắc chắn nó vẫn còn đau đúng chứ?
Tôi đã cố gắng tìm kiếm nó ở những quán ăn dưới tầng nhưng sau đó tôi không biết phải làm gì nên quyết định đi đến phòng Bar và thấy nó ngồi ở đó. Tôi nghĩ nó sẽ dừng lại, từ bỏ hết tất cả. Nhưng khi tôi thấy nó ở đó, tôi gần như muốn nổ tung.
Tôi đã rất giận…
Nhưng cũng lo.
"Mark …" Tôi gọi nhưng nó vẫn không thèm trả lời. Tôi đến gần nó hơn trước khi nó mở lời.
"Tôi đã đi tìm gì đó để ăn." Nó trả lời, cho dù là miễn cưỡng. Vậy mày đã ăn gì hả? Cái phòng kia thành quán ăn từ bao giờ?
"Đừng có nói dối tao."
"Hôm nay anh đã nổi điên với tôi hai lần rồi đấy."
"Này, mày đang tính toán cái gì vậy? Đồ ăn của mày ở phòng Bar à?" Tôi lập tức hét lên. Tôi đứng dậy, nhìn chằm chằm vào nó, nằm chặt lấy cổ tay nó.
"Điều gì nói cho anh biết là tôi đến đấy ăn?"
"Mark!"
"Oh…!" Giọng nói khàn khàn nghe như sắp khóc khi tôi vô tình kéo nó lại gần hơn. Tôi không hiểu tại sao tôi lại thấy buồn khi không thấy nó trong phòng. Sau khi tôi nhìn thấy nó ở trong phòng Bar, người mà nó nói là nó thích nhưng sẽ không làm phiền nữa.
"Đêm qua tao đã nói với mày là quên đi."
"Nếu anh muốn tôi quên, tại sao đêm qua anh còn quay lại gặp tôi?"
"Tao đã nói mày hãy quên Bar đi. Tao chưa bao giờ nói bất cứ gì liên quan đến việc mày quên tao!" Nó ngước lên nhìn tôi ngay khi tôi nói xong.
'Mark, sau đêm nay mày phải quên nó đi. Nếu nó làm tổn thương mày nhiều như vậy, thì hãy quên đi!'
Đó là những gì tôi đã nói ngày hôm qua. Chết tiệt! Nó có nghe rõ không đấy? Có phải là nó đáp lại tôi trong lúc ngủ không?
"Quên P'Bar?" Nó hỏi, đôi mắt mang theo bối rối cùng đau đớn.
"Mày nghĩ rằng tao bảo mày quên tao?" Tôi hỏi.
"Ừm, tôi nghe là anh nói quên anh đi."
"Nếu tao muốn mày quên tao, thì tại sao tao lại mua cơm cho mày? Tại sao tao lại mua thuốc cho mày? Tại sao tao lại lo lắng về mày như thế này?" Tôi nói, sau đó lấy thuốc kháng sinh và thuốc giảm đau từ túi của mình ra. Tôi nới lỏng tay nhưng không buông tay nó ra.
Nó nhìn tôi chằm chằm nhưng khi tôi cố gắng giao tiếp bằng ánh mắt với nó thì nó lại tỏ ra không thấy gì. Tôi không biết tại sao, nhưng khi tôi không tìm thấy nó trong phòng, tôi đã sợ hãi. Tôi sợ rằng nó không ổn, sợ nó sẽ đi làm điều gì đó dại dột. Khi tôi không thể tìm thấy nó, tôi thực sự lo lắng. Khi tôi tìm thấy nó trong phòng Bar, tôi đã rất tức giận.
Tôi đã lo lắng cho nó, nhưng nó thậm chí còn không thèm quan tâm đến bản thân mình.
"Lo lắng?" Nó lặp lại lời của tôi, đảo mắt nhìn tôi. Nó nhướn mày như thể không muốn tin những gì tôi vừa nói.
"Ừmm." Tôi trả lời ngắn gọn, buông tay nó ra.
"Anh đã lo lắng về những gì tôi làm?"
"…"
"Anh la mắng tôi, nổi điên với tôi và buộc tôi phải cùng anh nói chuyện."
"Tao…"
"Nếu anh lo lắng cho tôi, vậy sao anh không an ủi tôi chứ? Anh nên an ủi tôi ngay ngày đầu khi chúng ta gặp nhau ở quán bar, chứ không phải đối xử với tôi thế này!" Nó mắng tôi, mặt nó đỏ bừng. Tôi có thể nhìn thấy đôi mắt đang ứa đầy nước mắt của nó nhưng nó không để những giọt nước mắt rơi xuống.
"Tao…" Tôi đưa tay giữ lấy cánh tay của nó để nó không bỏ đi.
"Đừng quay lại." Nó nói, quay lưng lại. "Tôi không muốn gặp lại anh."
Nó đi thật nhanh, tôi cố gắng giữ lấy nó
"Tao xin lỗi." Tôi ôm lấy nó từ phía sau. Khi tôi nhìn vào khuôn mặt nó, đôi mắt của nó làm tôi nói ra những lời tôi muốn nói từ tối qua mà chưa thể nói. Ngay khi tôi nhìn thấy khuôn mặt của nó, lời xin lỗi đã bị mắc kẹt trong cổ họng của tôi. Ngay khi nhìn thấy những giọt nước mắt rơi xuống, sự tức giận của nó, làm tôi cảm thấy có lỗi.
"…"
"Mark, tao xin lỗi."
Tôi nhắc lại dù nó không trả lời. Tôi mừng vì nó không chống cự hay đẩy tôi ra. Nó không say và tôi cũng không biết liệu lần này có như những lần khác không.
"P'…"
"Tao biết tao đã sai. Cho dù tao cố gắng giải thích thì cũng chỉ như tao đang viện cớ. Nhưng giờ tao đã hiểu rồi, tao biết tao đã làm tổn thương mày nhiều đến mức nào." Tôi chậm rãi nói với tấm lưng của nó. Tay nó nắm chặt, tôi lo nó sẽ đẩy tôi ra. Tôi hiểu nó đã đau đớn thế nào và mọi thứ sẽ tệ đến mức nào nếu nó không muốn gặp tôi. Bất kể việc nó là con trai, thì nó cũng sẽ bị tổn thương và liệu nó vẫn cho phép tôi tiếp tục đến đây chứ. Một người cần phải chịu bao nhiêu đau đớn?
"…"
"Chuyện tao nói với mày đêm qua là tao muốn mày quên nó đi. Ngay cả khi mày không thể quên Bar, thì mày cần phải quên đi nỗi đau và tổn thương, chỉ gần cố gắng nhớ tới những tình cảm tốt đẹp mà mày dành cho nó thôi. Đừng giải quyết mọi chuyện bằng cách uống rượu hoặc như hôm qua….tao không biết việc phải quên đi nó khó đến mức nào vì tao chưa từng trải qua điều đó nhưng mày phải cố gắng. Mày phải cố gắng không được làm tổn thương bản thân như trước đây nữa. " Tôi nói chậm rãi và nghĩ về quá khứ. Lần đầu tiên gặp gỡ của tôi và nó, nụ cười rạng rỡ của nó. Sau đó, là chuyện với bạn của tôi, tôi thấy nó say rượu ở quán bar, nó r���t đau lòng và bây giờ là chuyện của chúng tôi mà tôi thậm chí còn không biết chuyện gì đang diễn ra.
"Nếu anh nói những điều này ngay từ đầu, kể từ lần ở quán bar. Thậm chí chỉ cần một vài điều trong số đó thì mọi chuyện cũng sẽ không trở nên như thế này." Nó nói và rời khỏi vòng tay tôi.
"Tao xin lỗi, tao đã tức giận…" Lời nói của tôi biến mất trong cổ họng khi tôi nhìn thấy khuôn mặt của nó. Tôi muốn giải thích nhưng sự thật là không có lời giải thích nào là tốt cả. Chỉ cần suy nghĩ về tất cả mọi thứ, tôi đã biết tôi là người sai hoàn toàn.
"Quên đi! Em sẽ từ bỏ Bar nhưng em không thể quên anh ấy khi mà mỗi ngày đều nhìn thấy anh ấy như vậy." Nó nói rồi nhìn xuống chân mình.
"Ừm … tao chỉ không muốn mày tiếp tục bị tổn thương."
"Anh có nghĩ l�� chuyện này sẽ dễ dàng không?" Nó ngước lên nhìn tôi.
"Tao đã nói với mày là tao không biết, tao chưa bao giờ trải qua chuyện này."
"Vậy tại sao anh lại nói điều này với em?" Nó khẽ nói nhưng tôi vẫn nghe thấy.
"Tao đã bảo mày đừng có nói chuyện với tao như thế rồi." (**)
"Anh bị làm sao đấy?"
"Này, tao là đàn anh của mày." Tôi nhanh chóng đáp lại.
(**) Ở câu trên, Mark sử dụng Goo thay vì P, đó là một cách thô lỗ khi nói đến người nào đó.
Không phải tôi nghĩ tôi là một người tuyệt vời hay tôi không thể nghe những lời không hay, bởi vì tôi cũng nói như thế này. Nhưng mà nó vẫn còn là năm nhất, các quy tắc rất nghiêm ngặt và tôi không muốn nó sẽ vô tình nói chuyện với những đàn anh, đàn chị khác như vậy và làm cho họ khó chịu. Tôi luôn cảm thấy nó nói chuyện với tôi không được tôn trọng, tôi không biết tại sao nhưng điều đó lại làm tôi cảm thấy khó ch���u rất nhiều.
"Anh cứ sống sao cho đúng đi rồi anh sẽ nhận lại được sự tôn trọng." Nó nói rồi ngồi xuống sô pha. Cầm lấy điều khiển, rồi lại nhìn tôi như muốn nói anh có thể đi bây giờ, không còn gì để nói nữa. Đợi đã, nó đã quên vấn đề lúc đầu rồi à?
"Mày vẫn không trả lời tại sao mày lại đến phòng Bar." Tôi ngồi xuống bên cạnh nó và hỏi.
"Tại sao em không thể đi? Chuyện đấy thì liên quan gì đến anh? Tại sao làm phiền em, vợ anh đâu?" Nó nhìn lại tôi và hỏi.
"Vậy người đang nói chuyện với tao bây giờ không phải vợ tao à?"
"Này, chỉ vì chuyện đó xảy ra với chúng ta được một, hai lần mà đồng nghĩ là em là vợ anh? Nếu thế thì em đã có một trăm người vợ." Nó đáp lại, không có gì lạ khi nó nói chuyện với nhiều người, nó đẹp trai, quyến rũ, nhưng mà 100 người vợ? Không phải là quá nhiều à!
"Dừng gây rắc rối và trả lời thành thật đi." Tôi gạt bỏ cảm xúc của mình và hỏi lại.
"Em đã nói với anh rằng em muốn xin lỗi." Nó khẽ nói rồi quay lại phía TV.
"Vậy…mày cảm thấy thế nào?" Đó là những gì tôi thực sự muốn biết. Đi xin lỗi, và sau đó nhìn thấy họ cùng nhau.
"Ừm, nó không tệ lắm. Gun dường như rất yêu P'Bar."
"Ừ, nó đã yêu sáu năm rồi."
"Ờ, em biết." Nó nói rồi quay mặt đi chỗ khác. Nếu nó là phụ nữ, sẽ mất nhiều thời gian để làm hoà với nó nhưng tôi nghĩ nó sẽ khó chịu nếu nó cố chịu đựng hơn nữa.
"Được rồi, mày đã xin lỗi, vì vậy sau này mày có thể bắt đầu lại. Hãy là những người anh em tốt."
"Nói thì dễ lắm." Nó trả lời.
"Phải, tao không nói nữa." Tôi n��i nhưng nó dường như lờ tôi đi. Nó chỉ tiếp tục xem phim tài liệu về khỉ. "Mày phải uống thuốc đấy." Tôi đặt túi thuốc lên bàn.
"Em là người lớn, em có thể tự chăm sóc bản thân." Nó liếc nhìn cái túi, rồi lại quay sang xem TV.
"Tao chưa bao giờ nói rằng tao sẽ chăm sóc mày." Tôi nói và đứng dậy. "Tao đi ngay bây giờ đây."
"Ơ…" Nó đáp, nhưng tôi vẫn tiếp tục đi. "P'Vee."
"Gì?" Tôi nhìn lại khi nó gọi tôi. Nó im lặng một lúc, rồi nói khẽ.
"Cảm ơn."
"Để làm gì?"
"Ah…ừm…" Tôi trộm mỉm cười một chút, rồi đi đến và thấy nó đang cau mày ngồi trên sô pha.
"Tao xin lỗi." Tôi nói, đặt tay lên đầu nó. "Mày phải cố gắng lên Mark." Tôi nói rồi mỉm cười với nó khi nó ngước lên nhìn tôi
"À … ừm."
"Tao đi ngay bây giờ đây."
"Được."
Chụt
"Ah … chết tiệt P', tại sao anh hôn em?"
"Chúng ta đã làm nhiều hơn cả hôn rồi, sao mày phải la lên?" Tôi mỉm cười và trả lời. Tôi quay lại rồi đi ra cửa. Tôi nhìn lại một lần nữa, xác nhận nó không định nói gì nữa, tôi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Tôi đóng cửa và đứng mỉm cười trước phòng. Tôi không biết liệu nó có còn ngồi ở đó nữa hay không bởi vì tôi không thể nghe thấy bất kì âm thanh nào trong phòng. Tôi không chắc chuyện gì đã xảy ra lúc nãy hay tại sao tôi lại hôn trán nó. Khi nó nhìn tôi, má nó hơi ửng đỏ, tôi thấy lạ và tôi không thể không cúi xuống hôn nó.
Tôi bước vào phòng của Ploy và tìm kiếm thân hình nhỏ bé mà tôi đã đưa về lúc nãy. Cô ấy có lẽ sẽ nấu ăn hoặc nghỉ ngơi. Cô ấy nói với tôi rằng đêm qua cô ấy ở nhà một người bạn vì u��ng rượu nhưng không quá nhiều. Cô ấy nói rằng cô ấy nhớ tôi và tôi biết cô ấy sẽ tự chăm sóc mình vì cô ấy biết rằng tôi lo lắng. Không giống như một người khác đã làm tôi phát điên và lo lắng. Ầy, tôi không lo lắng lắm đâu.
Chỉ đôi khi nghĩ về nó thôi.
"Em ấy đâu rồi nhỉ?" Tôi đi xung quanh tìm Ploy, cả trong phòng và phòng tắm, nhưng không thể tìm thấy cô ấy. Tại sao cô ấy không ở đây? Tôi lấy điện thoại của tôi và cố gắng gọi cho cô ấy. Cô không trả lời. Hmmm, đoán cô ấy đang bận làm việc khác.
"Vee." Tiếng gọi ở trước cửa khiến tôi quay lại. Ploy mỉm cười với tôi rồi đi về phía tôi.
"Em đã đi đâu?" Tôi hỏi.
"Em đi gặp bạn."
"Không phải em đã gặp bạn tối qua à?" Tôi nhướng mày, hơi cất cao giọng, nhưng cô ấy chỉ mỉm cười đáp lại.
"Em không gặp nhóm đó, em đến gặp đàn em nhưng vô tình gặp vài người bạn cũ nên chúng em đứng lại nói chuyện một lát." Cô ấy đi đến và nắm lấy cánh tay tôi. "Đừng tức giận, xin lỗi vì đã không nói với anh."
"Em muốn năn nỉ thế này để anh không giận em à?" Tôi hỏi.
"Anh có giận không?"
"Làm sao anh có thể giận em được?" Tôi trả lời, đặt tay lên mái tóc mềm mại của cô ấy.
"Thật dễ thương." Cô ấy nói, véo má tôi. "Chúng ta xuống dưới ăn cơm đi, em đói."
"Được rồi, đi thôi."
Tôi đi bộ xuống dưới tầng, mặc dù tôi đã ở đây một tiếng trước. Là những cảm giác khác nhau. Lần này tôi đang đến cùng với Ploy, người đang nói chuyện không ngừng. Giọng nói ngọt ngào của Ploy dễ chịu hơn nhiều so với giọng khàn khàn của người kia. Bàn tay mềm mại nắm lấy tay tôi mềm hơn nhiều so với ai đó. Đôi mắt sáng và nụ cười của cô ấy hấp dẫn hơn nhiều so với ai đó.
Ơ, tại sao tôi phải nhớ người khác khi ở cùng với Ploy?
"Chúng ta nên ăn gì đây?" Ploy hỏi khi chúng tôi vào quán ăn. Tôi nhìn vào menu, trước khi gọi món
"Canh đậu phụ."
Canh đậu phụ non Thái Lan
"Hả? Anh muốn ăn canh?" Ploy giật mình hỏi.
"Uh … không, anh đọc nhầm. Anh sẽ ăn Tom Yum. Còn em thì sao?"
Tom Yum
"Em muốn cơm chiên cùng một ít súp chua ngọt." Cô ấy mỉm cười với tôi.
"Không phải đã ăn súp chua ngọt rồi à." Tôi trả lời lại. (***)
"Anh có điên không? Anh đang nói gì vậy?"
(***) Vee đã trở lời ám chỉ liên quan đến tình dục, chỉ việc đã *** nhau :))))
"Tất cả những gì anh muốn nói là thịt ở trong Tom Yum. Em đang nghĩ gì vậy?" Tôi cứ trêu chọc người nhỏ bé đang đỏ mặt.
"Em không biết. Này Vee, đó là đàn em của anh mà." Cô còn chưa nói xong, tôi đã nhìn lại đó. Tôi thấy một anh chàng cao lớn đang đi cùng hai người bạn, nhìn chằm chằm vào Ploy và tôi một cách lạ lùng. Tôi thậm chí không muốn nghĩ đến ý nghĩa đằng sau vẻ ngoài ấy, ở bên Ploy và nhìn thấy nó khiến tôi cảm thấy mốn chết.
"Xin chào." Thay vì tiếp tục đi, nó dừng lại và chào chúng tôi. Hai người bạn của nó cũng rối, nhưng vẫn đưa tay lên chào tỏ lòng kính trọng.
"Xin chào, em cũng đến đây để ăn à? Em đã có bàn để ngồi chưa? Có rất nhiều người." Ploy chào hỏi và nhìn xung quanh.
"Bọn em chưa ạ." Một người bạn nó đã trả lời.
"Vậy thì ngồi với bọn chị đi, em là em của Vee mà đúng không?" Ploy nói rồi di chuyển để nhường chỗ.
"Có mỗi bốn chỗ mà bọn em có tận 3 người, không ổn đâu ạ." Nó trả lời trong vô vọng.
"Nhưng Mark, tao rất đói. Nếu tao không ngồi ngay bây giờ và ăn chắc chắn tao sẽ chết." Một người bạn của nó trả lời.
"James mày muốn ngồi cạnh chị xinh đẹp không, tao nghĩ là được đấy, chúng ta có thể cùng ngồi chung bàn." Một chàng trai ngắn gọn đáp, họ chen lấn nhau nhưng vẫn giữ rất nhiều khoảng cách với Ploy.
"Có ổn không ạ nếu bọn em ngồi đây?" James hỏi cô.
"Tất nhiên là không sao, càng đông càng vui mà. Bình thường chỉ có Vee và chị, không vui lắm." Ploy nói rồi ngồi dịch vào trong cho James vào.
"Ồ, nếu ăn với anh không vui, em có thể ăn với người khác." Tôi nói, giả vờ bị tổn thương khi nghe Ploy nói vậy.
"Em có ý đó đâu? Anh thật trẻ con." Cô nói đùa lại.
"Thật dễ thương, em không nghĩ sinh viên Kỹ thuật cũng đùa vui với bạn gái như này, này Mark….ao….Mày vẫn đứng đấy à?" Chàng trai nhỏ bé chưa nói xong vì nó nhìn thấy bạn của mình vẫn đang đứng ở cuối bàn. Mọi người đang nhìn nó, nhưng nó cứ nhìn tôi không nói.
"Có lẽ chị nên ngồi cạnh P'Vee, em sẽ ngồi với bạn em ạ." Cuối cùng nó trả lời, nói với Ploy.
"Tại sao phải đổi chỗ làm cho mọi thứ phức tạp hơn chứ hả? Có gì khó khăn khi chỉ cần ngồi xuống không?" Tôi hỏi nó. Chả lẽ mày sẽ chết khi ngồi cạnh tao à? Nó muốn tôi làm gì đây? Tôi nhớ là nó vừa mới ăn mà, vậy tại sao nó lại quay lại đây?
"Chỉ là chỗ ngồi thôi mà Mark, thức ăn cũng đã mang lên rồi, chị lười di chuyển." Ploy mỉm cười nói với Mark. Nó không trả lời, sau đó cầm ghế sang v�� ngồi cạnh tôi.
Bầu không khí có vẻ tốt, nhưng tôi không cảm thấy tốt. Người bên cạnh tôi im lặng và không nói gì. Khi mánh khóe đặt câu hỏi trực tiếp với nó, nó sẽ chỉ trả lời một vài từ. Bạn bè của nó thì tiếp tục buôn chuyện và dường như không nhận thấy vấn đề gì. Ploy cũng vui vẻ trò chuyện với họ. Anh chàng nhỏ bé tên là Wind và người còn lại là James. Tất cả họ đến từ Bangkok và đã biết nhau từ lâu.
Mark đủ thông minh để vào ngành Kỹ thuật nhưng bạn bè của nó không đạt được điểm số cao nên đang theo học ở khoa khác. Mark đến đây vì nó không muốn ở nhà nữa nên đi theo bạn bè. Họ cứ nói và tôi chỉ ngồi nghe. James nói chuyện cùng Ploy, Ploy kể cho nó nghe về những câu chuyện ở đại học của cô ấy và hai người kia đang chăm chú lắng nghe. Tôi thậm chí không thể nghe lọt một từ nào vì điều mà tôi quan tâm nhất chính là người đang ngồi cạnh tôi.
"Ồh! Vee gần như đã gọi hết đó." Ploy nói khi đồ ăn của Mark được đặt trước mặt nó.
"Vâng." Nó không nói gì nữa và đút một thìa súp đầy vào miệng.
"Có ngon không Mark?" Ploy hỏi. Nó chỉ ngẩng đầu lên và gật đầu.
"Gì đó? Nó chỉ là súp thôi mà."Tôi nói với cô ấy.
"Ơ, anh đã cố gắng nói thật to để order mà. Sau đó anh vẫn nhìn Mark ăn nên em nghĩ có lẽ anh muốn." Ploy vừa nói vừa nhìn Mark. Nó không nói gì, chỉ nhìn tôi, trước khi quay lại với thức ăn của mình. Tôi thực sự chỉ nhìn nó ăn?
"Anh không muốn ăn nó Ploy, anh chỉ đang nhìn." Tôi trả lời cô ấy. Tôi cảm thấy rằng người bên cạnh tôi do dự, khi tôi nhìn nó thì nó cũng đang nhìn chằm chằm vào tôi, thìa của nó vẫn còn ở trong bát. (****)
(****) Vẫn ám chỉ tình dục, ý chỉ muốn sex với một ai đó. Trong trường hợp bảo không muốn ăn, ý bảo không muốn ***.
"Haha." Tiếng cười hơi to hơn, tôi nhanh chóng quay lại với đĩa thức ăn của mình. Ploy và hai người kia có lẽ đã không bắt gặp bất hòa giữa nó và tôi. Bữa ăn là khoảng thời gian tuyệt vời cho ba người. Nhưng không phải cho nó và tôi. Tôi thậm chí không biết nó đang nghĩ gì hay cảm thấy gì, nói gì đến cảm giác của tôi. Những gì tôi biết là tôi không nên cảm thấy như vậy. Tôi không muốn tin rằng nó có ảnh hưởng đến tôi, nhưng tôi không thể không công nhận điều đó.
Chỉ trong thời gian này, tôi sẽ để những suy nghĩ điên rồ này tiếp tục.
[Mark'AOV]
Tôi lặng lẽ bước ra khỏi lớp ngay sau khi giờ toán kết thúc, bạn bè vẫn đang thảo lu��n về lỗi sai trong quy trình làm bài nhưng tôi không hứng thú. Những sai lầm trong học tập này không thể nào so với những "sai lầm" trong cảm xúc của tôi. Thật ra tôi không nên nghĩ đến, thời gian sẽ làm phai nhoà đi tất cả nhưng tôi không thể.
"Ơ, P'Vee, sao anh lại đến đây?" Giọng nói của Fuse vang lên, khiến tôi ngước nhìn chàng trai đẹp trai đang đi về phía chúng tôi. Anh ấy mỉm cười với tôi trước rồi mới nhìn những người khác và đi đến gần hơn.
"Tao mang cho bạn mày ít đồ." Anh ấy trả lời trước khi đưa cho tôi một cái túi nhỏ.
"…" Tôi không nói gì mà chỉ nhận lấy cái túi. Tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì khác ngoại trừ tài liệu mà P'Yiwa đã hứa đưa cho tôi vài ngày trước.
"Sao, thậm chí còn không thèm nói một câu cảm ơn à?" Anh ấy khẽ hỏi tôi.
"Ừm…c��m ơn." Tôi trả lời, không nhìn anh ấy.
"Hmm…à P'Vee, em có vài điều muốn hỏi. Em nghe nói anh rất giỏi môn này. Em thật sự không biết bọn em làm sai ở chỗ nào." Fuse nói rồi đẩy tờ giấy ra.
"Đúng đó P'. Giáo viên chỉ nói là sai nhưng lại không chỉ cho bọn em là sai ở chỗ nào." Kamphan ngồi đối diện P'Vee lên tiếng.
Ba chúng tôi ở cùng một nhóm vì tôi thân với hai đứa nó nhất. Fuse là Moon của khoa tôi, vì vậy nó rất thân thiết với P'Vee, người là Moon của trường hai năm trước. Ngoài việc là Moon, anh ấy còn chiếm được trái tim của Star của chúng tôi. Tôi không cần phải kể câu chuyện của anh ấy vì chuyện này thì liên quan gì đến tôi. Ngoài ra còn có Kamphhan. Khi tôi nhìn thấy thẻ tên của cậu ta, tôi đã bị sốc, lúc đó tôi hỏi cậu ta thì cậu ta bảo là đây là biệt danh được đàn anh, đàn chị đặt cho. Đó là tên mà họ muốn gọi cậu ta và cuối cùng tôi thậm chí còn không thèm quan tâm đến tên thật của cậu ta nữa mà cũng gọi cậu ta như vậy.
"Này, mày thậm chí còn không thèm nghe, mày hiểu hết rồi à?" P'Vee nhìn tôi, tôi đành phải đi đến ngồi xuống chỗ trống bên cạnh anh ấy. Đây không phải là lần đầu tiên tôi gặp anh ấy sau giờ học. Mỗi lần anh ấy xuất hiện đều vì những chuyện khác nhau. Ví dụ, hôm qua đến tìm Kam chơi thể thao, hôm trước nữa thì lại nói chuyện với về "Moon" với Fuse. Mỗi lần anh ấy đến, anh ấy đều nhìn tôi trước nhưng "lý do" mà anh ấy đến đây lại chẳng liên quan gì đến tôi. Khi anh ấy nói xong bất kì chuyện gì, anh ấy sẽ quay sang chỗ tôi và hỏi những điều ngu ngốc. Tôi cố gắng phớt lờ anh ấy hoặc không quan tâm đến những gì anh ấy nói nhưng anh ta cứ tiếp tục cho đến khi tôi nhượng bộ. Tôi rất khó chịu với anh ấy.
"Tại sao mày lại cau mày Mark? Nếu mày không cười, sao mày quyến rũ được các cô gái chứ hả?" Kamphan nói, nó đang dậy bảo tôi đấy à? Anh chàng này khá là đẹp trai, không cao lắm nhưng có một làn da trắng, ăn mặc đẹp, biểu hiện rõ ràng là người có tiền.
"Cứ cười nhiều vào và răng của mày sẽ rơi ra." Fuse nói trước khi quay đi.
"Đó là Kamphan, luôn nói đúng." Kam trả lời.
"Đó thực sự là tên của mày?" P'Vee hỏi.
"Ôiiii, đó là tên mà tất cả anh chị gọi em mà. Có lẽ em sẽ khiến bố em đổi nó thành tên thật cho em vào một ngày nào đó."
"Phải, Kamphan là Kam." P'Vee nói trước khi quay lại công việc của mình.
"Anh xem xem sai ở đâu ạ?" Fuse nghiêng đầu về phía P'Vee.
"Tao thậm chí còn chưa có cơ hội đọc được 3 số, cho tao thêm thời gian thì mới nhìn ra được vấn đề." Đàn anh nhìn Fuse rồi nói.
"Xin lỗi P'." Bạn tôi vội vàng ngồi thẳng lại.
"Đây, bọn mày sai ở đây này." Anh ấy chỉ vào một chỗ trên tờ giấy nhưng tôi không thèm nhìn, không giống như các bạn của tôi.
"Ồh…này..Mark xem đi." Tôi quay lại khi Kam dơ tay kẹp cổ tôi buộc tôi phải nhìn. Điều này làm cho tôi rất gần P'Vee, tôi giả vờ không quan tâm và nhìn xuống tờ giấy.
"Mày hiểu không?" Anh ấy quay sang hỏi tôi, miệng anh ấy thật sát má tôi. Nếu tôi không nhanh chóng quay đi thì chắc chắn anh ấy sẽ chạm má tôi. Tôi không muốn có người chú ý.
"Ừm…" Tôi ngồi thẳng lại và đáp lời. Tôi lén nhìn mặt P'Vee nhưng anh ấy chỉ gật đầu.
"Chỗ này, sai vì thay số. Thay đúng lại là được." P'Vee nói và chỉ vào chỗ phương trình dạy chúng tôi.
"Không hiểu dạo này nó bị cái gì, nó cứ thất thần trong mọi chuyện. Lúc nào cũng mang cái vẻ đau khổ. Giống như nó sắp chết ý. Em sẽ không bao giờ xảy ra chuyện này, em sẽ đẹp trai đến chết luôn." Fuse nói rồi lắc lắc đầu. Tôi thật sự muốn đẩy "cái thằng đẹp trai và không bao giờ đau lòng này."
"Cứ từ bỏ là xong thế là đỡ đau lòng?" Kam nói như thể là hỏi cả tôi cùng P'Vee. Tôi ngước lên nhìn khuôn mặt P'Vee, rồi nhanh chóng quay sang chỗ khác.
"Nói cứ dễ như cắt giấy ý nhờ." Tôi đáp lại.
"Cho dù có chuyện gì thì cũng đừng làm ảnh hưởng đến việc học." Người bên cạnh tôi đột nhiên đứng dậy, giọng nói của anh ấy có sự không vui. Anh ấy có vẻ tức giận, tôi phải ngước lên nhìn anh ấy, đó đúng là một sai lầm vì anh ấy cũng đang nhìn tôi. Nếu tôi không nhầm thì trong ánh mắt của anh ấy không chỉ có tức giận mà còn có cả lo lắng nữa.
"Ừmm." Tôi nhẹ nhàng đáp lại để tránh ánh mắt của anh ấy. Sau đó lấy một tờ giấy và bút ra để làm lại bài cho đúng.
"Chệt tiệt, Mark, mày thông mình thật. Anh ấy mới chỉ giải thích có một lần." Fuse nhìn tôi và nói.
"Ai ngu như mày, nói mười lần mới hiểu." Kam nói với nó.
"Ờ đúng rồi, tao ngu ngốc lại còn không giàu có, tất cả chúng ta làm gì có ai tuyệt vời như mày."
"Tao không hiểu chỗ P'Vee vừa dạy. Mày có thể dạy lại cho tao vào ngày mai không?" Nó phàn nàn rồi quay sang hỏi tôi.
"Tao sẽ dạy lại cho tất cả bọn mày." Tôi nói với chúng nó khiến chúng nó mỉm cười. Chúng nó không hề ngu ngốc, chỉ là không bao giờ tập trung học nên tôi thường phải dạy lại cho chúng nó thôi.
"Vậy…hôm nay cho tao mượn bạn của bọn mày." P'Vee nói.
"Ai cơ P' ?"
"Nó." Anh ấy chỉ về phía tôi, Kam và Fuse nhìn nhau đầy bối rối. Tôi không biết làm gì nên cố giữ gương mặt không biểu cảm và giả vờ như không biết gì.
"Mark?"
"Đây có phải là Mark không? Nếu vậy, tao mượn nó nhé." Anh ấy nói, đứng dậy và kéo tay tôi đứng dậy theo. Tôi muốn từ chối nhưng tôi không biết tại sao tôi lại không thể làm điều đó. Tôi đồng ý ngồi lên xe máy của anh ấy. Khi chúng tôi đến đó, tôi bối rối nhìn anh ấy, còn anh ấy lại chỉ cười với tôi.
"Anh muốn đi đâu?"
"Đi xem phim." Anh ấy lặng lẽ trả lời, tôi chỉ đứng đó cau mày và bối rối.
"Về nhà đi." Tôi đáp lại. Anh ấy bị điên hả? Tôi sẽ không xem một bộ phim ngu ngốc với anh ấy. Tại sao anh ấy muốn tôi đi?
"Nhà tao không có rạp chiếu phim." Anh ấy trả lời kèm theo một nụ cười.
"Em không có tâm trạng đùa với anh đâu." Tôi nói, quay người rời đi.
"Tao không đùa, nếu mày vẫn cô đơn và đau khổ như vậy thì tao muốn mày đi xem phim với tao, giảm bớt căng thẳng." P'Vee đuổi theo nắm lấy tay tôi kéo tôi trở về chỗ đỗ xe của anh ấy. Tôi gạt tay anh ấy ra khiến anh ấy quay lại nhìn tôi.
"Tại sao em lại phải đi?"
"Có một bộ phim mới và tao không muốn xem một mình."
"…" Tôi im lặng, nhìn chằm chằm vào người trước mặt. Anh ấy đã làm phiền tôi đủ rồi, chỉ bằng cách suốt ngày quanh quẩn ở chỗ chúng tôi mỗi ngày. Anh ấy vỗ vai tôi vài lần rồi đẩy tôi đi về phía trước.
"Em không muốn đi."
"Này, mày nhớ Bar đến mức mày chẳng thiết làm gì nữa à? Mày chỉ có mỗi quá khứ thôi à? Mày không nghĩ đến tương lai à? Mày có muốn mãi mãi mắc kẹt và không bao giờ có được hạnh phúc không?" Anh ấy nhìn tôi một cách chăm chú. Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại làm điều này.
"Tại sao anh muốn đi với em?"
"Ừm, tao nên đi với ai? Hai người bạn của mày và để mày một mình?"
"Ok nhưng tại sao lại muốn đi với em?"
"Ao, phiền phức…Tao đã nói trước là tao không muốn mày ở một mình, tao muốn mày thư giãn."
"Tại sao không đi với bạn gái của anh?" Tôi hỏi vẫn chưa thực sự hiểu.
"Ploy đang học." Ừm …
"Bạn của anh thì sao?"
"Tại sao mày lại hỏi mấy cái này? Nếu tao muốn đi với bạn tao, tao sẽ không ở đây cho mày hỏi tới hỏi lui thế này."
Đó là lý do của anh ấy à? Tôi vẫn không hiểu sao anh ấy muốn đi với tôi.
Mặc dù tôi không hiểu nhưng tôi vẫn đi với anh ấy. Không có gì lạ khi ta đi xem phim với ai đó cả, chúng tôi chỉ xem phim. Tôi không hiểu anh ấy đang muốn làm gì. Tôi tiếp tục nhắc nhở bản thân mình rằng chúng tôi chẳng là gì cả, mọi thứ chúng tôi đang làm cũng chẳng có ý nghĩa đặc biệt gì. Chúng tôi chỉ là người quen, đàn anh và đàn em. Vậy tại sao lại cảm thấy khác biệt nhỉ?
Nghe có vẻ tệ nhưng tôi nghĩ về P'Vee ngày càng nhiều khi có thời gian rảnh. Đặc biệt là lúc ở trong phòng, có lẽ đó là nơi chúng tôi đã làm chuyện ấy hoặc có thể chỉ vì tôi đã dành quá nhiều thời gian ở trong phòng. Sau khi anh ấy xin lỗi, chúng tôi bắt đầu nói chuyện bình thường hơn và thường xuyên hơn. Anh ấy bắt đầu thư���ng xuyên đến chỗ nhóm bạn của tôi, bạn tôi cũng là đàn em tốt của anh tấyvà mỗi khi nhìn thấy anh ấy tôi cũng sẽ nói xin chào. Tôi thấy anh ấy rất thường xuyên. Bây giờ tôi thực sự bắt đầu nghĩ về anh ấy nhiều hơn P'Bar.
"Chúng ta nên xem phim gì?" P'Vee quay sang hỏi, đứng chỗ chiếu poster phim.
"Em nhớ là anh nói có bộ phim mới và anh muốn xem?"
"Hửm…Mày thực sự nghe những điều tao nói?" Anh ấy mỉm cười với tôi. Chỉ có hai người chúng tôi nói chuyện với nhau, tại sao tôi lại không nghe được?
"…" Tôi chọn cách im lặng. Chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau trước khi tôi quay lại poster phim. Có một bộ phim hành động mà gần đây Fuse và Kam đã đi xem nhưng tôi không thể đi.
"Tao biết tao muốn xem gì rồi nhưng mà tao đang hỏi mày. Mày muốn xem gì ý."
"Cái đó." Tôi chỉ vào bộ phim hành động.
"Tao không thích phim hành động, tao muốn xem phim kia. Để tao đi mua vè." Anh ấy nói rồi đi xếp hàng trước bộ phim đó mà không đợi tôi kịp nói gì. Tôi thở dài, anh ấy hỏi ý kiến tôi làm gì trong khi anh ấy có ý định lắng nghe đâu.
Khi anh ấy nói anh ta không thích phim hành động, tôi cho rằng ít nhất anh ấy cũng sẽ chọn phim ma hoặc mấy phim có cảnh máu me nhưng lại hoàn toàn ngược lại. anh ấy đưa tôi đi xem một bộ phim lãng mạn nhàm chán vừa ra mắt. Anh ấy có bị ngốc không vậy? Có phải anh ấy đã quên tôi đang đau lòng và anh ấy đang ép tôi xem một câu chuyện tình yêu?
"Xem đi và đừng khóc" Anh ấy nói.
"Em chả điên." Tôi lặng lẽ trả lời. Cầm soda đưa lên miệng, tôi xem một người phụ nữ cùng hai người đàn ông hẹn hò với nhau và cùng thú nhận tình yêu của mình. Các diễn viên thể hiện rất tốt, họ diễn tả đúng tâm trạng và có nhiều người trong rạp đã bật cười. Tôi không phải là một trong số họ. Tôi chỉ ngồi và nhìn chằm chằm vào cái thứ tình yêu mờ nhạt không tên giữa họ.
Nếu bạn muốn nhìn vào một tình yêu hoàn hảo. Thì hiện nay Tossara thực sự rất hot. Tôi nghĩ hai chàng trai kia là một đôi và cô gái dễ thương kia chỉ là nền. Chúa ơi, chán quá đi mất.
"Mark…không phải là tuyệt vời sao?" Người bên cạnh tôi khẽ hỏi.
"Anh muốn em nói gì nào?" Tôi chầm chậm trả lời. Vui vẻ cái nỗi gì vậy? Tôi đau lòng, sau đó tôi ngủ với người đã có bạn gái và anh ấy lại đưa tôi đến đây. Xem một bộ phim lãng mạn vui vẻ?
"Thật thú vị khi xem phim mà phải không? Tao nhớ hình ảnh lúc mày vui vẻ." Anh ấy nói, trước khi choàng tay qua vai tôi.
"Tránh ra đi."
"Tao đã đưa mày đi xem bộ phim này. Tao nghĩ, nếu mày đến và xem nó cùng tao, mày sẽ vui vẻ, hạnh phúc." anh ấy thì thầm vào tai tôi. Tôi quay qua nhìn anh ấy khiến anh mỉm cười theo cách của tôi.
Ở đây rất tối nhưng tôi vẫn nhìn rõ anh ấy. Tôi thật sự muốn hỏi tại sao anh ấy lại làm những chuyện này, anh ấy có cảm giác gì không? Nhưng tôi sợ những câu trả lời. Bởi vì tôi không muốn gần gũi với anh ấy.
Sau khi rời rạp chiếu phim, hai chúng tôi đi bộ để tìm chỗ ăn. Chúng tôi đi qua nhiều nhà hàng nhưng anh ấy không đưa ra bất kì dấu hiệu nào là anh ấy sẽ vào nhà hàng nào.
"Chúng ta sẽ ăn gì? Anh đã đưa em đi xem phim, em có thể trả tiền ăn." Tôi dừng lại trước một nhà hàng nổi tiếng của Nhật Bản và quay lại nói với người bên cạnh tôi.
"Này, là tao yêu cầu mày đến vì vậy tao sẽ là người trả tiền." anh ấy trả lời.
"…" Tôi không nói gì chỉ nhìn chằm chằm anh ấy. Sự im lặng giữa chúng tôi, anh ấy chỉ nhìn lại tôi, đôi mắt sáng ngời. Nó giống như chúng ta giao tiếp và hiểu nhau mà không cần nói ra lời. Sau khi nhìn một lúc, đôi mắt anh ấy dịu lại và anh ấy thở dài thất bại.
"Được rồi, chúng ta chia mỗi người một nửa được không?"
"Ừ." Tôi trả lời. Mỗi người một nửa như vậy tốt hơn, tôi không muốn mắc nợ anh ấy.
"Vậy mày muốn ăn gì?" Vee hỏi.
"Anh chọn đi…"
"Đừng chỉ phụ thuộc vào tao để đưa ra câu trả lời. Nếu mày muốn thì chúng ta sẽ quay lại và ăn salad thịt cay ngay ở đầu kẻm." Anh ấy không vui vẻ gì. Tôi nhướng mày nhìn anh ấy, anh ấy cũng nhíu mày nhìn tôi.
"Có chuyện gì vậy?" Tôi hỏi lại, nhìn chằm chằm anh ấy.
"Không có gì." anh ấy trả lời rồi quay đi. Tôi không để ý đến anh ấy nữa, nhìn xung quanh xem có hàng quán nào mà tôi muốn vào không.
"Gà nướng thì sao?" Tôi nói chỉ vào một quán gà nổi tiếng. P'Vee gật đầu rồi bước đi.
Tôi không ngạc nhiên khi có người nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Có vẻ như hai người đàn ông đi cùng nhau quanh trung tâm thương mại trông có vẻ hơi kì. Tôi không quan tâm, tại sao tôi phải quan tâm? Tôi thực sự không quan tâm đến suy nghĩ của người khác. Nhưng người phía trước này dường như không. Anh ấy cau mày, rồi làm mặt giận dữ với tôi. Tôi hiểu anh ấy không thực sự thích tin đồn, nhưng vậy thì sao? Không phải tôi là người đã gây nên drama.
"Tại sao mọi người nhìn chúng ta vậy?"
"Anh có nghiêm túc muốn biết không?" Tôi trả lời. anh ấy lẩm bẩm điều gì đó tôi không nghe được nên tôi yêu cầu anh ta lặp lại.
"Tao nói thằng nhóc ở bàn bên kia đang nhìn chằm chằm vào mày." P'Vee nói rồi hếch cằm sang một bên. Tôi nhìn theo nhưng đó chỉ là một học sinh cấp ba nên tôi không quan tâm.
"Rồi sao…"
"Toàn bộ nhóm đàn ông kia đều đang nhìn mày như thể muốn nuốt chửng mày vào bụng chứ không phải gà trong tay bọn họ." Khi anh ấy nói tôi bắt đầu nhìn xung quanh. "Nhóm đàn ông" có cả những cậu bé dễ thương và những cậu bé đẹp trai ở khắp mọi nơi, rõ ràng là đến đây ăn sau giờ học.
"Thích không?" Người đối diện hỏi khiến tôi nhìn lại phía đó.
"Chỉ là những đứa trẻ." Tôi đáp.
"Tao nói ý là nếu là người trưởng thành thì sao?"
"Không có lí do gì để quan tâm." T��i nói thẳng. P'Vee không nói gì nữa.
Mọi thứ đã sớm bị lãng quên khi thức ăn được mang lên. Nó ngon, rất dễ ăn. Không quá mặn. Thịt gà giòn ở bên ngoài và mềm ở bên trong như lời đồn về phương pháp chế biến khác những nơi khác của nó. Tôi thực sự không biết nhiều về điều này, thành thật mà nói, tôi chỉ muốn ăn nó.
"Tao nghĩ rằng hương vị không tệ, khá ngon. Sao mày không biểu hiện gì vậy?" Người trước mặt nói.
"Tại sao anh lại làm cái bộ mặt đấy?" Tôi ngước nhìn anh ấy, trông đúng dữ tợn. Biểu cảm trên mặt tôi với thức ăn ngon hay không ngon thì liên quan gì đến nhau? Tôi đã ăn nó, và tôi biết nó ngon là được.
"Có phải là do tao ép buộc mà đến đây?" Anh ấy khẽ nhìn xuống, nghịch gà của mình trước khi ăn.
"Ừm, em cũng thật sự không sẵn lòng đến." Tôi trả lời nhẹ nhàng, cảm thấy thích thú hơn với đồ ăn trên đĩa của tôi.
"Tao chỉ muốn đem lại niềm vui cho mày thôi. Không làm những chuyện này thì mỗi khi tao nhìn thấy mày chỉ thấy khuôn mặt như muốn chết của mày. Tao cảm thấy có lỗi." Anh ấy nói rất nghiêm túc.
"Tại sao anh cảm thấy có lỗi? Anh không làm gì sai."
"Tao…" Giọng của anh ấy biến mất trong cổ họng khi mắt chúng tôi chạm nhau. "Tao không muốn mày liên tục bị mắc kẹt trong quá khứ. Hiện tại và tương lai, mày còn có thể có nhiều hơn nữa. Mày chỉ …"
"Nếu anh đang nói về P'Bar thì em ổn." Tôi ngắt lời trước khi anh ta nói hết. Anh ta nhướn mày như thể anh ấy muốn tôi nói lại. Tôi chỉ nhìn anh ấy, thế là đủ.
"Ok cái quái gì vậy? Chỉ sau vài tuần mày nói rằng mày ổn? Tao không tin mày. Nhìn vào khuôn m���t của mày, tao có thể biết. Có vẻ như mày suy nghĩ quá nhiều." Anh ấy nói.
Tôi chấp nhận từ trái tim mình. Tôi đang nghĩ đến rất nhiều điều. Nhưng tôi thường không nghĩ về P'Bar. Thực tế tôi không nghĩ về người gây ra nỗi đau, điều ấy cho thấy đã có một thứ gì khác lấy đi sự chú ý của tôi. Tôi không muốn thừa nhận rằng người thay thế P'Bar là người ngồi trước mặt tôi. Tôi cá là anh ấy thậm chí không biết rằng anh ấy đang làm ngày hôm nay cũng khiến tôi phải suy nghĩ nhiều.
Tôi vui vì tôi không nghĩ về P'Bar nữa và chúng tôi có thể trở lại làm anh em. Đối với bạn trai của anh ấy, nó có thể chăm sóc P'Bar. Họ ở cùng nhau rất nhiều và tôi thường không phải nhìn thấy họ xung quanh hoặc trên phương tiện truyền thông xã hội hoặc trong các cuộc trò chuyện nhóm nữa. Đối với người ngồi trước mặt tôi, anh ấy dường như ở khắp mọi nơi, luôn xuất hiện. Ngay cả khi tôi không làm bất cứ điều gì thì anh ấy vẫn đến và can thiệp vào như bây giờ. Tôi thực sự không hiểu tại sao anh ấy làm điều đó.
"Em không nghĩ về P'Bar nữa." Tôi trả lời. Đây là một điều tôi không hiểu. Tại sao anh ấy tiếp tục cho rằng tôi nghĩ về Bar khi anh ấy là người ngồi trước mặt tôi? Chúng ta có nhiều khả năng nghĩ về người mà chúng ta nhìn thấy hàng ngày, không phải là người ở xa.
"Vậy thì mày đang nghĩ về cái gì?"
"Chuyện này có liên quan đến anh không?" Tôi hỏi lại thay vì trả lời câu hỏi của anh ấy.
"Mày không cần phải trả lời." Anh ấy nói nói trông có vẻ bất mãn. "Điều đó tùy thuộc vào mày, chỉ là, tao tò mò, nhỡ đâu có chuyện tao có thể giúp mày."
"Em nghĩ rằng nếu biết những điều mà em suy nghĩ thì anh cũng không thể giúp em." Tôi dựa lưng vào ghế, nhìn vào khuôn mặt bối rối của người trước mặt.
"Thật sự tao vẫn cảm thấy có lỗi và muốn chuộc lỗi." anh ấy trả lời, "Vì vậy nếu tao có thể giúp mày…"
"Nếu chỉ vì anh cảm thấy có lỗi, thì không cần phải làm gì cả. Em không có ác cảm." Tôi đánh gẫy lời của anh ấy.
"Nhưng mà tao muốn làm." Anh ấy cãi lại nhìn chằm chằm vào tôi cho đến khi tôi thở dài đầu hàng.
"Thôi được rồi, nếu có bất cứ điều gì anh có thể giúp thì em sẽ nói cho anh biết, được không?" Tôi nhẹ nhàng đáp lại, tránh ánh mắt của anh ta.
"Oh yeah. Đúng là một đứa bé tốt bụng (*), hãy nói với tao nhé." Anh ấy mỉm cười.
(*) Nguyên gốc là "dek dee" thường dùng khi nói chuyện với một đứa trẻ.
"Anh chỉ hơn em vài tuổi."
"Tao có phải đàn anh của mày không?" Anh ấy hỏi.
"À vâng."
"Mày vẫn nói chuyện kiểu đấy à?" Anh ấy đột nhiên cất cao giọng, đôi mắt sắc bén nhìn tôi chằm chằm.
"…Vâng (theo kiểu lịch sự)." Mặc dù tôi tự tin rằng ánh mắt của tôi cũng rất mạnh mẽ nhưng sau khi tôi nhìn ánh mắt của P'Vee, tôi không chắc mình biết cách trốn tránh anh ấy.
"Đúng là đứa bé ngoan." Hoặc có lẽ tôi biết làm thế nào nhưng tôi không muốn.
[Vee'AOV]
Tôi đứng trước cửa phòng bạn gái, người mà tôi đã không gặp trong nhiều ngày. Tôi không biết cô ấy định làm gì. Tôi tiếp tục bấm chuông nhưng không có ai đáp lại. Tôi đã nhắn Line cho cô ấy từ tối qua nhưng không có hồi âm. Đến sáng, tôi liền đến xem thử nhưng vẫn không ai đáp lại. C�� ấy đang ở đâu? Chúng tôi không gặp nhau thường xuyên, tôi đoán bây giờ chúng tôi đã quen với nó.
"Đến đây gặp bạn gái của anh à?" Chàng trai từ phòng bên cạnh hỏi. Nó trông ổn, mặc đồng phục. Nó là người khiến tôi cảm thấy thực sự bối rối về cuộc sống của mình ngay bây giờ. Khi Ploy bận rộn, tôi nghĩ về nó. Ngay cả khi tôi ở với Ploy đôi khi tôi vẫn nghĩ về nó. Tôi là một thằng tồi, giả vờ không quan tâm quá nhiều đến nó, tôi quay lại và mỉm cười.
"Có, nhưng cô ấy không trả lời."
"Vậy tại sao không gọi?" Nó nhìn tôi như thể anh có bị ngu không vậy, đứng ở đó gõ cửa và bấm chuông trong khi anh có điện thoại?
"Tao gọi rồi nhưng cô ấy không nghe máy." Tôi trả lời, lườm lại. Điều tôi thực sự muốn nói là tôi không ngu ngốc đến thế, tôi đã thử mọi cách và đây là phương án cuối cùng của tôi. Nó có vẻ hiểu, rồi gật đầu và quay đi.
"Mày chuẩn bị đi bây giờ à?" Tôi hỏi người sắp bước đi.
"Ừmm, em chưa ăn sáng." Wow, tôi có nên bắt đầu ăn mừng và đốt một số pháo hoa vì nó đã thực sự nói chuyện với tôi mà không cần tôi hỏi trước không? Nó nói nó sẽ đi ăn mà không cần tôi phải hỏi. Tôi nhìn giờ, đã 8 giờ sáng, trước khi lại nhìn vào phòng của bạn gái.
"Tao đi cùng." Những lời phát ra từ miệng tôi khiến Mark nhướn mày. Tất nhiên nó có vẻ ngạc nhiên, tôi yêu cầu đi cùng nó nên có vẻ nó thấy lạ.
Chúng tôi thường xuyên gặp nhau nhưng mỗi lần đều là tôi chủ động tìm đến. Tôi đến khoa hay bất cứ nơi nào mà nó đến và nó thật sự coi đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, rằng chúng tôi không thể tránh khỏi nhau nhưng thực sự không có gì là ngẫu nhiên cả. Tôi không biết tại sao tôi lại làm điều đó nhưng tôi lại tiếp tục làm điều đó bởi vì tôi muốn tìm hiểu tại sao, tôi muốn biết cảm giác của nó cũng như những gì nó nghĩ.
Nghe có vẻ ích kỷ nhưng ngay bây giờ tình trạng của chúng tôi chỉ là đàn anh và đàn em. Ploy và tôi vẫn ở bên nhau. Tôi biết những gì tôi đang làm là sai, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không chung thuỷ, tôi không có tình cảm với Mark. Tôi có thể xác nhận ngay bây giờ là tôi chỉ xem nó như đàn em.
Cảm giác tội lỗi đối với nó vẫn còn lưu lại trong tôi. Tôi không muốn nghĩ về điều đó, nhưng đó là một trong những lý do khiến tôi rất thân với Mark. Tôi vẫn cảm thấy nó còn rất nhiều vấn đề liên quan đến Bar. Sau những gì đã xảy ra, nó cố gắng bình tĩnh nhưng tôi vẫn mời nó đi chơi để khiến nó cảm thấy thoải mái hơn. Ngay cả khi nó tỏ ra là không muốn đi, tôi liền ép buộc nó phải đi.
Lần này tôi không phải ép buộc gì cả. Nó đồng ý đi bên cạnh tôi ngay.
"Mày đến trường kiểu gì?" Tôi hỏi khi thấy nó chỉ đứng đó chờ đợi điều gì đó. Nó không đi bộ đến bãi để xe, chắc là nó không có xe.
"Em đang đợi James đến." Nó trả lời.
"Nó có xe à?"
"Ừm .." Nó nhìn lại, trả lời tôi.
"Vậy sao mày không có?"
"…" Nó không trả lời.
"Đi với tao không? Nếu mày đợi bạn mày thì mày có thể bị trễ vì nó ở khoa khác đấy. Tao đã ở đây rồi nên đi thôi." Tôi nói, chỉ vào xe của tôi.
"Khoa nó gần với chúng ta." Tôi đoán đó là sự thật, khoa của chúng tôi ở giữa các khoa khác. "Ok, nhưng quan điểm của tao là mày sẽ ��i với tao chứ?" Tôi hỏi lại nó lần nữa chắc chắn hơn.
"Ok, đi với anh cũng được."
Mark và tôi đến quán ăn cùng nhau, trong lúc đang đi thì bạn nó gọi hỏi sao nó không phải đến đón nữa. Tôi vẫy tay với Pound, một người bạn của tôi, người đã giữ chỗ miễn phí cho chúng tôi. Mark theo sau.
"Xin chào." Nó chắp tay chào hỏi bạn bè tôi, gọi là P', tôi rất vui vì điều này.
"Ơ sao hai đứa mày lại đi cùng nhau?" Nuea hỏi tôi.
"À, tao đến gặp Ploy nhưng cô ấy không có ở đó, vừa lúc thấy Mark ra khỏi phòng nên chúng tao đi cùng nhau." Tôi trả lời.
"Đợi đã, vậy Mark đã ở trong phòng của cô ấy?" Nuea hỏi thêm. Pound thì vẫn nghe nhưng giả vờ bận.
"Cái gì? Không, hai người bọn họ sống ở phòng cạnh nhau. Nếu nó ra khỏi phòng của cô ấy, mày thật sự nghĩ tao sẽ đưa nó đi ăn cùng không?" Tôi đáp.
"Rất tiếc, xin lỗi, tao đã không suy nghĩ kĩ rồi." Nuea trả lời.
Mark không nói gì, nó chỉ đi mua đồ ăn và ngồi ăn trong yên lặng. Bạn bè của tôi thì nói chuyện về học tập và các cô gái. Sau Bar, hai người này là những người bạn thân nhất của tôi. Hiện tại chỉ có hai người này, Bar thì hiếm khi có mặt, nó còn mải bận rộn với bạn trai.
"Ôi, chết tiệt, nhìn đôi vợ chồng nhỏ này. Thật ngọt ngào. Nếu Bar là con gái tao thề nó sẽ có thai trước khi kết hôn." Nó đưa điện thoại cho tôi xem, vì vậy tôi có thể nhìn thấy bức hình dễ thương của đôi vợ chồng nhỏ kia.
"Đợi một chút, tao phải vào trêu mới được." Tôi nói, trước khi nhấp vào trang của Dew, liên tục cập nhật về câu chuyện của hai đứa kia. Ngay khi tôi vừa bấm vào thì Ploy nhắn tin cho tôi, tôi buộc phải trả lời. Sau đó tôi lại quay trở lại câu chuyện của bạn mình. Tôi liếc nhìn người bên cạnh, nó hoàn toàn không động đậy gì, cũng không hề ăn nữa.
"Em đi đây ạ." Mark nói, bạn tôi cũng đứng dậy. Người bên cạnh tôi liếc qua.
"Chết…" Tôi chửi thầm trong cổ họng khi tôi thấy Mark đang nhìn chằm chằm vào điện thoại của tôi. Tôi không biết biểu cảm khuôn mặt của nó có nghĩa gì, tôi cũng không hiểu cảm giác của mình lúc ấy là thế nào. Tại sao nó lại nhìn vào điện thoại của tôi.
"Để tao đưa mày đến lớp?" Tôi nói trước khi tắt màn hình điện thoại. Tôi nhìn thấy tin nhắn của Ploy gửi đến bảo tôi học chăm chỉ, tôi không trả lời lại. Nó chỉ cau mày nhìn tôi.
"Tại sao mày cần phải đưa em nó đến lớp?" Nuea hỏi và đứng dậy đi theo hai chúng tôi.
"Ơ, tại sao tao không thể?"
"Tao chỉ muốn hỏi mày tại sao thôi."
"Bởi vì tao muốn đi với nó với đó."
"Em có thể tự đi." Mark nói rồi nhanh chóng quay người bỏ đi. Tôi bình tĩnh nhìn nó bước đi, có một cảm xúc cáu kỉnh đang lan rộng dần. Nó nói nó sẽ ngừng nghĩ về Bar. Vậy thái độ như thế là sao?
"Mark, đợi đã. Để anh đưa em đi, anh có tài liệu muốn đưa." Tôi trợn mắt nhìn Nuea, từ khi nào mà bọn họ trở nên thân thiết vậy?
"Chúng nó thân từ lúc nào vậy?" Tôi hỏi Pound, người vẫn còn đang ăn. Tôi chưa bao giờ thấy hai người họ nói chuyện, với cả Mark thích đàn ông còn Nuea thích phụ nữ. Chuyện gì thế này, sao tôi lại quan tâm cơ chứ?
"À, Mark là đàn em cùng mã số với Yiwa. Yiwa và Nuea lại được chăm sóc bởi cùng một đàn anh, Mark lại là đàn em cùng mã số với Yiwa nên Mark là đàn em được Nuea chăm sóc."
"Nghiêm túc đấy!!! Nó là đàn em trong gia tộc mã số của Nuea á?"
"Ừ." Tại sao nó chưa bao giờ nói đến chuyện này? Tôi nhìn hai người đó đi thật ra cạnh nhau trước khi nhẹ nhàng thở dài.
Chỉ là gia tộc mã số mà thôi…
Tôi ngáp khi nghe giảng viên nói về đồ án mà chúng tôi cần phải nộp sớm trước khi giữa kỳ. Đồ án của tôi dường như đã hoàn thành, chỉ còn một vài phần nữa tôi phải hoàn thành với Bar, hoàn thành trước khi thi. Để chúng tôi có nhiều thời gian chuẩn bị cho kỳ thi.
Tôi để cô ấy giảng bài tai này lọt tai kia. Cầm điện thoại của mình và trả lời tin nhắn lúc sáng của Ploy nhưng cô ấy không đáp lại. Tôi nhìn cửa sổ trò chuyện, thật lạ. Tôi liên lục gửi tin nhắn, cô ấy đều đọc nhưng không trả lời. Rõ ràng mỗi lần cô ấy đều đọc. Tại sao không trả lời? Tôi đã chọn tránh những suy nghĩ điên rồ. Tôi mở mạng xã hội và nhìn thấy một dòng status của bạn mình.
Nnorthh
2 giờ trước
Học tập chăm chỉ nhé, bé ngoan – với @Masa Mark
140 lượt thích 7 bình luận
Winnie the Pooh: Anh chàng này là ai vậy? @Masa Mark
Masa Mark: Đó là đàn anh của tao @Winnie the Pooh, cảm ơn vì lời khuyên @Nnorthh
Nnorthh: Luôn sẵn lòng
Dolphin fish: Bé ngoan, là một đứa trẻ lớn tuổi rồi hả?
Nnorthh: Đừng có xía vào
Dolphin fish: Gì vậy, mày đang tán tỉnh @Masa Mark?
Winnie the Pooh: Này là tán tỉnh hay là chăm sóc ạ?
Tôi cảm thấy lạnh cả người. Đây mà là nói về chuyện học hả? Tôi nhìn Nuea ngồi trước mặt, nó đang cắm mặt vào điện thoại. Rõ ràng là đang nói chuyện với ai đó. Tại sao tôi lại cảm thấy thất vọng khi nghĩ về nó đang nói chuyện với ai? Nhìn xong status của nó càng làm tôi cảm thấy thất vọng hơn.
"Cô hy vọng ngày hôm nay các em đã hiểu là các em không thể không hoàn đồ án của mình vì cô sẽ không chấp nhận việc nộp muộn." Sau khi giảng viên nói xong, nhiều người bắt đầu khóc. Nhóm bạn của tôi thức dậy, cùng nhau đi bộ và thảo luận trưa nên ăn gì.
"Vậy kết luận là gì? Thằng Bar sẽ không đến." Kla nói với giọng chán nản.
"Vâng ạ, bọn tao biết câu trả lời tại sao, nó ở nhà bác sĩ." Pound nói.
"Thôi đến căn-tin đi, Pint nói không có nhiều người ở đó đâu." Yiwa nói rồi đưa cho chúng tôi xem điện thoại của cô ấy.
Chúng tôi rời khỏi lớp, đi bộ đến căn-tin gần như trống rỗng. Có lẽ bởi vì chúng tôi đến quá muộn. Chúng tôi đi về phía bàn của tôi, nơi đã có Pint và Yoo đang ngồi. Trên thực tế không yêu cầu là bàn này được ngồi riêng nhưng vì một số lí do mà mỗi khi chúng tôi đến đây, bàn này luôn có sẵn cho chúng tôi.
"Sao bọn mày đến muộn vậy?" Yoo hỏi khi tất cả chúng tôi ngồi xuống.
"Giảng viên tiếp tục nói về đồ án. Tao đói sắp chết rồi đây." Phean trả lời, nhìn chằm chằm vào đồ ăn của bạn bè.
"Ờ đi mua và ăn đi, mày sẽ ăn hết đồ ăn, phụ nữ thật là ích kỷ, ăn như thể ma đói." Kla nói với, Phean lạnh lùng quay lại nhìn nó trước khi nói mấy từ thô tục bằng khẩu hình miệng, không phát ra tiếng.
"Đây là lí do mày không có chồng đấy, dám nói chuyện như thế à? Thật là nói ra mấy lời này mà không thấy ngại."
"Này, tao đủ nhẹ nhàng tinh tế nếu tao muốn có trái tim của ai đó. Những lời này là dành cho mày thôi." Cô dõng d���c trả lời, rồi rời đi mua đồ ăn của mình.
"Ài, thật sốc. Tao cũng đói." Kla lẩm bẩm rồi đi theo. Tôi chỉ lắc đầu trước cuộc nói chuyện thô lỗ của chúng nó. Chúng tôi luôn nói thế này vì vậy cũng không cảm thấy sốc hay gì. Yiwa và Phean thường chuyên nói chuyện kiểu như vậy với chúng tôi hàng ngày.
"Mày không ăn à?" Nuea hỏi.
"Ừm, tao chưa đói, thế còn mày?" Không biết tại sao tôi lại quan tâm đến bạn mình, nhưng tôi nhìn thấy trước mặt nó có một túi bánh hay gì đó.
"À Mark đã mang bánh cho tao rồi." Nó trả lời. Câu trả lời khiến mắt tôi co giật và không thể không suy nghĩ từ khi nào người kia có thời gian để làm điều đó?
"Ơ tao cũng có một túi. Mark đưa cho mày bao giờ đấy? Vừa nãy em nó tìm mày đấy." Yiwa nói rồi cầm túi lên.
"Ah vừa nãy thôi. Tao đi vệ sinh thì thấy nó." Nó trả lời rồi mở túi bánh.
"Ồh….gì đây P'Nuea?" Yoo nghiêng đầu nhìn vào cái túi, mỉm cười với Nuea nhưng Nuea không trả lời. Nó chỉ gật đầu rồi mở túi đồ ăn của mình.
"Chia sẻ với bạn bè đi." Pint nói, trước khi cầm lấy một miếng bánh. "Tao đã ăn rồi nhưng chưa ăn đồ tráng miệng."
"Còn tao thì sao?" Tôi hỏi, lấy một miếng mà tôi thậm chí không muốn. Nó có vẻ khá đắt, tất cả những gì tôi nghĩ là tại sao tôi lại quan tâm đến chứ. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với tôi vậy? Nó vừa nhận bánh từ đứa nhóc chết tiệt đó, tại sao tôi lại cảm thấy khó chịu như vậy?
"Tại sao mày lại được nhiều hơn chứ?" Yoo vươn tay, Nuea chỉ đẩy tay nó ra, vẻ mặt cáu kỉnh, nó vẫn cứ cười.
"Mày không thể nhận được nhiều như Nuea đâu, nó là đàn anh trong gia tộc mã số…" Pound trêu trọc. Nuea quay lại mỉm cười và khẽ gật đầu.
"Để lại một ít cho Bar không, nếu nó đến."
"Thôi đi, nghĩ gì vậy? Nó có người mua bánh cho rồi nên không cần đâu." Trước đây, trước khi Bar ở cùng một chỗ với Kan, chúng tôi thường vẫn hay trêu đùa Nuea, nó hầu như không bao giờ từ chối ai và ai nó cũng có thể thích được. Có những lúc điện thoại của tôi chỉ tràn ngập tin về nó khiến tôi muốn ném đi luôn. Nhưng sau khi Bar và Gun bắt đầu hẹn hò, sự chú ý của chúng tôi chuyển dần sang họ. Ừmm…nói thế nào nhỉ, bác sĩ đúng là đẹp trai, chả có gì lạ nếu Bar của chúng tôi sa lưới.
"Đúng là có tình thì bỏ bạn." Yiwa nói. (Bar gần đây thậm chí không thấy bóng dáng trên cả Line, tức là không liên lạc với bất kỳ ai.)
"Ao, đừng lo lắng, cho dù tao có ai đó, tao cũng không bao giờ bỏ rơi mày đâu." Tôi nháy mắt nói với Yiwa.
"Yeh, mấy tên tồi đó không ai tốt bằng bố Vee." Tôi mỉm cười trước những lời của họ, sau đó nhìn xuống điện thoại và thấy tin nhắn của Ploy. Tôi nhắn lại là tôi đang đi ăn, cô ấy đọc được nhưng cũng không trả lời lại.
"Chả biết cái gì, đây chính là sắc màu cuộc sống. Bố Vee chỉ có mỗi một mình Ploy, nó sẽ sớm chán thôi." Nuea nói.
"Nè, nói chuyện cẩn thận nha, sao dám nói bố tui như vậy hả? Hãy nhìn khuôn mặt của bố tui trước khi nói từ "chán" nhá. Bố tui là một người hạnh phúc trong tình yêu." Phean nói sau khi nghe chúng tôi nói chuyện một lúc. Tôi chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
"Tao không khó chịu." Tôi nhìn mấy người kia, bọn họ chỉ mỉm cười và vẫy tay với tôi như một lời xin lỗi.
"Đừng giả vờ là mày không hề cảm thấy bị xúc phạm và chiếm hữu, dù chỉ một chút. Mày có sợ những người đàn ông đẹp trai khác tiếp cận cô ấy không?" Phean chọc vai tôi.
"Tao nói tao không khó chịu." Tôi trả lời, đẩy tay cô ấy ra.
"Oh nooo, bố không thích đùa." Kla nói.
"Bố ơi…"
"Ra đùa với người khác đi Phean." Tôi lườm mọi người. Thường thì tôi cũng hay vui đùa nhưng hôm nay tôi không có tâm trạng. Trái tim tôi hỗn loạn. Tôi không biết chuyện quái gì đang xảy ra nữa nhưng tôi không muốn làm phiền bạn bè lúc này.
"Mày có thể đến với tao nè." Nuea trả lời.
"Không, tao không thể, mày phải tìm ai đó trước, sau đó mày mới có thể thành bố mẹ mới của tao."
"Tao đang tìm người đó đây." Nó đáp rồi nhét thêm bánh vào miệng.
"Nếu không nghiêm túc thì đừng có làm quá, đấy là đàn em của tao." Yiwa nói.
"Yên tâm đi, tao sẽ tìm mẹ cho mày." Nuea nói, vuốt ve đầu Phean, khiến cô ấy trông giống một đứa trẻ thật sự.
"Thật sao? Mày có nghiêm túc không? Nếu mày thực sự có ai đó, tao chắc chắn sẽ đổi từ bố Vee sang bố Nuea luôn." Phean hào hứng nói. Đôi mắt cô ấy trông thật hạnh phúc. Sẽ thật tuyệt nếu Nuea nghiêm túc với ai đó, tôi sẽ hài lòng với điều này và trêu chọc nó như chúng tôi làm với Bar. Nhưng tôi không vui vì tôi có thể thấy ánh mắt của nó mỗi khi nó nhìn vào túi bánh mà nó nhận được từ Mark.
"Mày là trẻ 5 tuổi à? Chơi trò bố mẹ? Mày có bị chậm phát triển không hả?" Tôi nói rồi đứng dậy đi mua đồ ăn. Thật không may tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng của chúng nó vì quầy bán hàng ở ngay gần chỗ chúng tôi ngồi.
"Bố tao có chuyện gì vậy?" Tôi nghe thấy Phean hét lên sau lưng tôi nhưng tôi không buồn quay lại. Tôi đã không quan tâm.
"Hôm nay nó bị điên, đã quát mắng mọi người từ sáng nay rồi." Kla đáp lại.
"Ừ, cứ mặc kệ nó đi. Chả hiểu nó bị cái gì?" Nuea cũng nói thêm vào.
Tôi bỏ lại những âm thanh của bạn bè ở sau lưng, gọi một món cơm cùng cà ri đơn giản, sau đó mua nước trước khi quay lại. Ngay khi tôi xoay người lại, một người khác bước vào. Thời điểm này thật tuyệt vời bởi vì người đó không phải ai khác mà chính là người ở trong đầu tôi lúc này.
"Ơ, P'Vee, xin chào." Kamphan chào hỏi tôi, mỉm cười khoe niềng răng.
"Ờ, mày đi mua cơm cho bạn à?" Tôi hỏi.
"Vâng P', thằng Fuse đang nói chuyện với mấy anh chị ở kia, thật là nhàm chán mà." Nó phàn nàn trước khi đi gọi nước. Nó để Mark đứng một mình trước mặt tôi.
"Xin chào." Tôi nói. Tại sao tôi phải là người đầu tiên chào chứ?
"Mặt anh làm sao đấy?" Nó hỏi lại tôi.
"Tao nghe nói mày đã mua bánh cho mấy người cùng gia tộc mã số. Khi nào mày có thời gian làm chuyện đó vậy?" Tôi hỏi bởi vì tôi không nhìn thấy nó cả buổi sáng.
"Từ lúc nào mà em phải báo cáo mọi chuyện với anh?" Mặt tôi tê dại luôn rồi. Chính là từ cái câu trả lời cùa nó. Nó không phải báo cáo với tôi nhưng mà tôi muốn biết. Nó không nói nếu tôi hỏi sao?
"…" Nó không trả lời tôi.
"…." Nó chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.
"Gì đó? Sao hai người lại đứng đây nhìn nhau?" Kam hỏi, hai tay vẫy qua lại giữa chúng tôi. Tiếng của nó kéo tôi về thực tại.
"Không có gì." Mark trả lời. Tôi cũng quay lại với bạn bè của tôi. Tôi ghét cái cách nó không thèm thừa nhận sự tồn tại của tôi, ghét cái cách nó nhìn và chào hỏi những người khác, ghét cái cách nó cư xử như tôi chỉ là một người lạ, mặc dù tôi….
Mặc dù tôi….rõ ràng không có vấn đề gì với nó cả.
Đúng là chúng tôi chưa thực sự trò chuyện nhiều nhưng có cần thiết phải lạnh lùng với tôi như vậy không? Không tôn trọng, không chào hỏi, thậm chí nó còn không thèm nói gì nếu tôi không chào nó trước. Nó chỉ đứng đó và nhìn tôi chằm chằm.
Oiiii, tôi đau đầu.
Sau khi ăn xong, tôi đi đến phòng của Ploy. Tôi có một thẻ chìa khóa và biết mã để tôi có thể đến bất cứ khi nào tôi muốn. Tôi vẫn đang chịu đựng những vấn đề của chiều nay, mọi thứ đều khiến tôi cảm thấy kỳ lạ.
Tôi không hiểu tâm trạng của mình hoặc là thái độ của Mark, thậm chí ngay cả việc tôi cảm thấy thế nào. Tôi không thể tìm ra câu trả lời. Lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau thật sự ổn, chúng tôi đã khá thoải mái mà. Có phải hay không chỉ tôi cảm thấy như thế, còn Mark thì không cảm thấy gì.
Tại sao tôi lại bối rối như vậy? Và tại sao tôi lại nhấn gọi điện cho nó?
[…] Tôi nhấc điện thoại lên tai, nhưng sự im lặng khiến tôi bỏ xuống và nhìn chằm chằm vào màn hình để chắc chắn rằng điện thoại đã kết nối. Thở dài, tôi lại đưa điện thoại lên bên tai.
"Ai dạy mày trả lời điện thoại bằng sự im lặng?"
[Anh muốn gì?] Nó trả lời, thay vì trả lời câu hỏi của tôi. Tại sao nó lại phớt lờ tôi? Đây là những gì tôi muốn hỏi nhưng khi mở miệng tôi lại nói khác.
"Mày đang ở đâu?"
[Ở phòng em.] Nó đáp lại và tôi có thể nghe thấy tiếng ồn ào ở bên nó.
"Tao ở phòng của Ploy."
[Ờ…Thì sao?] Nó im lặng một lúc rồi lên tiếng.
"Tao muốn gặp mày." Tôi nói.
[Gặp làm gì?] Nó hỏi l���i, đó là câu hỏi mà tôi cũng không biết câu trả lời. Tại sao nhỉ?
"Ờm, tao có chuyện cần nói với mày." Tôi thậm chí còn không biết tôi nên nói cái gì..
Tôi bước ra khỏi phòng của Ploy và đi đến phòng Mark. Nó đang ngồi trên ghế sô pha với một lon nước ngọt cùng một túi khoai tây chiên, mắt thì nhìn chằm chằm vào TV. TV có một bộ phim tài liệu về gấu trắng Bắc Cực. Tôi không hiểu tại sao nó thấy mấy con gấu Bắc Cực đó có gì thú vị hơn tôi.
Tôi bước đến đứng trước mặt nó, chặn tầm nhìn của nó với TV. Đôi lông mày xinh đẹp của nó nhíu lại, trước khi ngước nhìn tôi. Nó không phản ứng gì, liền quay đầu đi.
"Tại sao mày không nhìn tao, tại sao mày phớt lờ tao?" Tôi hỏi, tôi thật sự không chịu nổi nữa. Tôi đã cảm thấy bị kích động và có rất nhiều câu hỏi liên quan đến những gì đã xảy lúc trưa và bây giờ. Trước đây tôi đã bối rối và bây giờ tôi chỉ cảm thấy tức giận.
"Em không phớt lờ anh." Tiếng của nó vang lên, khiến tôi muốn ném soda vào nó luôn, nó vẫn không thèm nhìn tôi.
"Vậy thì đây là cái quái gì?" Tôi hỏi, bước lại gần.
"Anh đang làm gì vậy?" Nó bình tĩnh hỏi lại tôi.
"Ồh, vậy mày đang làm gì? Hử?"
"Em không phớt lờ anh."
"Mày đang phớt lờ tao ngay lúc này đấy." Tôi nói và nắm lấy cánh tay nó, xoay người nó đối diện với tôi. "Từ sáng nay, mày đến cùng tao nhưng sau đó lại rời đi cùng Nuea. Tại sao hả?" Tôi yếu ớt hỏi nhưng nó trông chả có vẻ gì là bận tâm.
"Vậy thì sao?"
"Vậy thì sao á?" Tôi nhắc lại câu hỏi. "Từ lúc sáng, khi tao nói về Bar và mày nhìn vào điện thoại của tao rồi thấy bài đăng đấy, tao biết mày buồn nhưng tại sao mày phớt lờ tao? Những gì mày nói với tao đều là nói dối, mày rõ ràng vẫn còn quan tâm đến nó." Tôi nói từng chữ một một cách thật bình tĩnh, tôi muốn tất cả những lời của tôi đều phải lọt vào trong đầu nó. Nếu nó nghĩ rằng nó có thể ở bên cạnh và đợi bọn họ chia tay, thì nó đã sai rồi, vì họ yêu nhau và nó có chờ đến kiếp sau thì có khi điều đó mới xảy ra.
"Em không nghĩ về P'Bar nữa." Mark nhìn tôi và nói. Nó cố giữ cho ánh mắt của mình bình tĩnh nhưng vào khoảnh khắc tôi nhìn vào, tôi thấy ánh mắt nó khẽ co giật.
"Vậy rốt cuộc ai đã khiến cho mày nhanh chóng từ bỏ vậy. Người ta thường nói muốn quên đi một điều gì đó phải có điều mà mình quan tâm hơn đúng không? Là ai? Ma? Chin? Hay là Nuea?" Tôi biết những chuyện liên quan đến Mark nên tôi biết chuyện những ai đã tiếp cận nó gần đây. Nếu hỏi tôi là sao tôi biết mọi chuyện liên quan đến nó, thì đó là những người xung quanh nó, cung cấp cho tôi thông tin về chuyện của nó và Nuea. Điều đó làm tôi không ngừng suy nghĩ. Nuea không phải là một người nghiêm túc với bất kì ai. Đến gần nó sẽ chỉ lặp lại những sai lầm giống như với Bar.
Bi kịch lặp lại.
"Là ai thì liên quan gì đến anh?"
"Mark!" Tôi hét tên nó và kéo mạnh cánh tay của nó. Siết chặt cổ tay nó. Tôi cố điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nhìn người trước mặt đang có một thái độ không hề sợ hãi. Đôi mắt phượng hẹp dài nhìn tôi đầy thách thức cho đến khi tôi phải buông tay của nó ra.
"Buông ra." Mark nói. Trước khi quay đi, tôi đứng lại đó và nhìn nó. Cho đến khi tôi không thể không di chuyển
"Sao? Mày muốn ai, Bar hay Nuea?"
"Bất cứ ai không phải là anh." Nó giống hệt như sự kiên nhẫn mà tôi cố giữ lấy, tất cả đều bướng bỉnh. Ngay khi tôi nghe thấy cái câu 'Bất cứ ai không phải là anh' từ miệng nó phát ra. Tôi lập tức ngậm lấy đôi môi xinh đẹp đó. Tôi cắn môi dưới của nó sau đó mút thật mạnh. Phải nói rằng tôi không hề cảm thấy hạnh phúc với nụ hôn nóng bỏng này. Nó làm cho đầu tôi nóng bừng lên đến mức muốn nổ tung.
Mark giống như từ bỏ đôi môi mong manh của mình, đồng ý mở miệng để cho tôi đưa lưỡi vào trong. Tôi hôn đầu lưỡi mảnh khảnh trước khi mút nó một cách mạnh mẽ. Sau đó khẽ mút môi dưới rồi rời đi.
"Cũng có thể là tao." Tôi nói rồi mỉm cười với nó. Nó trợn trừng mắt.
"Tại sao anh lại hôn em?"
"Tại sao tao không thể hôn mày? Mày đang giữ nụ hôn cho người khác à?"
"Em đã nói với anh có thể là bất kì ai trừ anh."
"Mark!" Tôi nhìn nó đang chà sát môi mình khiến tôi muốn túm lấy nó.
"Giữ miệng cho vợ anh đi!"
"Vậy mày thì không phải?…"
Rrrrr ~
Tôi dừng lại và nhìn vào điện thoại, Mark nhìn xuống rồi nó từ từ rời đi. Tôi không thể giải mã được biểu cảm trên khuôn mặt nó trước khi tôi nhấn nhận cuộc gọi.
"Alo Ploy."
[Hôm nay em không về nhé. Đừng giận em.] Tôi thở dài trước khi trả lời giọng nói ngọt ngào mà tôi đã nghe được từ lâu.
"Anh không tức giận." Tôi trả lời, nghe thấy cô ấy đang bận. Tôi không biết tại sao tôi không tức giận, cô ấy thậm chí không bao giờ trả lời bất kì tin nhắn hay điện thoại của tôi cả ngày.
[Có thật không? Tốt quá. Em phải cúp máy bây giờ, nhớ anh.]
"Vâng…anh cũng nhớ em." Tôi trả lời trước khi cô ấy cúp máy. Tôi lại thở dài rồi quay sang nhìn Mark, người đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi không hiểu cái nhìn mà nó dành cho tôi.
Tôi thở dài, kẹp lấy một điếu thuốc và đi ra ban công. Có quá nhiều thứ trong đầu tôi. Vấn đề với bạn gái của tôi, với bạn tôi, với đứa trẻ chết tiệt này. Sao nó có thể nói với tôi hãy giữ miệng của tôi để hôn vợ tôi? Có phải nó đấy không? Thật lòng tôi không hiểu, chúng tôi đã ngủ với nhau vậy nó nghĩ nó là gì? Tôi chưa bao giờ ngủ với người không phải là bạn gái, Mark là ngoại lệ duy nhất. Tôi thậm chí không thể gọi cho một người bạn để nhận được lời khuyên.
Tôi quay lại nhìn người trong phòng. Nó trở lại ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào TV. Nó đang ăn đồ ăn nhẹ, chuyện nó làm thật sự chẳng có gì không phải, nhưng tôi thề là tôi cảm nhận được đôi mắt nó vẫn nhìn chằm chằm vào tôi như lúc trước.
Tôi nhìn xuống điện thoại của mình, thấy tin nhắn Bar nhắn hỏi về đồ án. Nó hiện đang ở cùng Gun. Tôi mỉm cười rồi nhắn hỏi họ có muốn ăn gì không. Nó nói là muốn ăn Pad Thai (mì xào kiểu Thái). Khi tôi nhắn tin xong, mở cửa vào và nhìn thấy Mark nhanh chóng quay đi nhìn vào TV một cách chăm chú.
Pad Thai
"Đi với tao." Tôi nói với nó.
"Anh muốn đi đâu?"
"Hãy đi và cho tao thấy mày đã thực sự quên Bar."
"Tại sao em phải đi? Em đã nói là không còn gì nữa. Vậy tại sao?" Nó quát lại tôi.
"Hãy đi và cho tao thấy mày thực sự không còn cảm xúc gì với Bar nữa. Vậy thì tao sẽ biết sự thật." Nó mở to mắt rồi nhìn xuống đất. Tôi mỉm cười trước phản ứng của nó, tôi đi về phía nó và đặt tay lên đỉnh đầu của nó, khẽ nói. "Đi với tao…sau đó tao sẽ biết tao nên làm gì tiếp theo."
[Mark'AOV]
Đúng là dễ dụ…
Tôi đã thầm tự mắng mình kể từ lúc chúng tôi rời đi. Tôi cố gắng trở nên hung dữ nhưng anh ấy vẫn cất bước đi và tỏ ra thật tốt bụng, ngay lập tức tôi đã chìm trong đó.
Thật là nhục nhã làm sao. Tại sao tôi luôn thua trước sự dịu dàng của P'Vee, mặc dù cả ngày tôi đã rất cố gắng để gạt bỏ không nghĩ đến anh ấy. Nhưng cuối cùng anh ấy lại đến và khiến tôi chú ý, sử dụng những lời ngọt ngào như cách mà người ta nói chuyện với người yêu họ, ôi chết tiệt,…Anh ấy lại nói rằng bạn gái của anh ấy đang bận và cô ấy không trả lời nhưng tôi thấy anh ấy nói chuyện với cô ta cả sáng và đến tối anh ấy vẫn muốn nói chuyện. Sau đó anh ấy lại gọi cho tôi và đến đây làm tôi run hơn nữa chứ.
Tôi đã cố tránh xa hết mức có thể, cố gắng ngăn suy nghĩ của mình lại. Tôi đã cố gắng phớt lờ anh ấy nhưng tại sao tôi lại thế này? Dễ dãi quá mà….
Anh ấy đã có một người bạn gái mà anh ấy yêu.
"Đợi một lát tao dừng mua Pad Thai." Anh ấy nói rồi đỗ xe trước cửa quán. Tôi xuống xe và tháo mũ bảo hiểm, hít một hơi thật sâu.
"Mày muốn ăn gì?" Anh ấy hỏi tôi. Tôi nhướn mày nhìn anh nhưng anh ấy cũng chỉ nhìn chằm chằm lại tôi.
"Pad Thai với tôm tươi và không giá đỗ."
"Rắc rối." Tôi nghe anh ấy phàn nàn. Tôi không buồn đáp lại, tôi mệt mỏi khi phải nói chuyện với anh ấy và có lẽ chúng tôi sẽ chỉ cãi nhau mà thôi. Đó là lỗi của tôi, vì tôi không thể xử lý tốt cảm xúc của mình bây giờ. Miệng tôi thì cứ nói là không có gì nhưng não tôi lại nghĩ khác và trái tim tôi, nó đã rung động.
"Sao anh gọi nhiều thế?" Tôi hỏi khi nhìn anh ấy order tận bốn phần.
"À cho Bar với Gun nữa." Tôi chỉ đứng đó và nhìn anh một lúc, anh ấy cũng nhìn lại tôi. Tôi nhìn thấy anh ấy khẽ nở một nụ cười. Tôi thật sự không hiểu anh ấy. Tôi đã nói với anh ấy tôi không còn nghĩ về P'Bar nữa. Anh ấy đã có bạn trai, một người bạn trai rất tốt. Tôi rất vui, tôi thích nhìn thấy anh ấy mỗi ngày và có thể trở lại mối quan hệ bình thường như trước. Điều mà tôi cảm thấy kỳ quái chính là nụ cười của Vee.
Tôi ngồi ở bên cạnh P'Vee, đối diện chúng tôi là P'Bar và Gun. Lúc đầu tôi rất tự tin khi chúng tôi bước vào xưởng cho đến khi tôi thấy cách mà họ nhìn tôi chằm chằm, sự tự tin hoàn toàn biến mất. Gun nhìn tôi vẻ không hài lòng và P'Bar chỉ cười nhẹ rồi quay sang nhìn P'Vee đang ngồi ở đó không nói gì.
"Mày có điều gì muốn nói với tao không?" P'Bar lên tiếng khi cả hai bọn tôi đều im lặng.
"Không, không có." P'Vee trả lời, anh ấy tiếp tục ăn Pad Thai của mình. P' Bar không hài lòng với câu trả lời này.
"Còn mày thì sao?" P'Bar nhìn tôi.
"Cũng kh��ng ạ." Tôi trả lời với một nụ cười mỏng manh. Anh ấy lại quay sang nhìn P'Vee một lần nữa.
"Không có gì mà lại." Tôi quay lại nhìn chủ nhân giọng nói kia, mắt tôi không chớp. Có phải anh ấy vẫn đang cố gắng hành hạ tôi cho vui bằng cách đưa tôi đến đây? Nhưng mà xin lỗi nhé, những chuyện này không hề làm phiền trái tim tôi nữa rồi.
"Hai đứa mày…thật sự không có gì để nói với tao à?" P'Bar hỏi lại.
"Không." P'Vee nói rồi lại quay về với đĩa đồ ăn của mình. Tôi nở một nụ cười nhìn P'Bar, người vẫn đang nhìn tôi, rồi tôi lại quay sang nhìn Gun, người mà biểu cảm trên khuôn mặt đang là lạ.
Có lẽ vì lần đó, khi tôi gặp họ ở phòng P'Bar. Lúc đó tôi không biết điều gì thôi thúc tôi bước đến gặp hai người ấy và cả chuyện P'Vee đi theo. P'Bar thường h���i tôi về chuyện này mỗi khi chúng tôi gặp nhau, anh ấy muốn biết chuyện gì đã xảy ra nhưng tôi chỉ luôn mỉm cười và nói rằng không có gì. Trên thực tế, thật sự không có gì, tôi là gì với một người như P'Vee cơ chứ?
Tôi đưa dụng cụ cho P'Vee khi anh ấy gọi. Đó là những gì tôi phải làm mà phải không? Điều quan trọng là tôi phải ngồi đây và nhìn anh ấy làm việc? Tôi tiếp tục đưa dụng cụ cho anh ấy. Tôi quay lại nhìn Gun và P'Bar, trông họ khác hoàn toàn. Gun ngồi cạnh Bar đọc sách giáo khoa y khoa của mình. P'Bar đang bận rộn với đồ án trước mặt, cũng không khác gì P'Vee, ngoại trừ việc P'Bar có thể tự mình làm tất cả mà không cần bất cứ sự giúp đỡ nào. Nhưng sao tôi phải ở cạnh để làm việc chứ?
"Mark." Sau khi tôi lén nhìn P'Bar thì một giọng nói khẽ vang lên thu hút sự chú ý của tôi, tôi nhìn anh ấy, người đàn ông đã có trái tim của mình ngồi cách đó không xa.
"Anh cần gì?" Tôi hỏi anh ấy rồi nhìn vào túi dụng cụ.
"Mẹ nó…" Anh ấy chửi thầm trước khi cầm lấy cái mỏ lết từ tay tôi rồi quay lại với công việc của mình.
"Anh mệt." P'Bar nói khiến tôi phải ngẩng lên nhìn anh ấy một lần nữa. Anh ấy xích lại gần Gun rồi ngồi xuống.
"Muốn em đưa anh về nhà không? Gần nửa đêm rồi." Gun nói rồi gấp cuốn sách của mình lại, cúi xuống hỏi bằng một giọng nói nhỏ nhẹ.
"Nhưng….chỉ còn có một tuần." Anh ấy khẽ nói.
"Một tuần là ổn rồi."
"Nhưng mà anh còn phải đọc sách trước khi thi nữa." Họ nói chuyện với nhau.
Tôi mỉm cười khi thấy sự dễ thương của họ. Loại cảm giác ngọt ngào trong tình yêu mà tôi khao khát. Tôi muốn có một tình yêu đẹp, ở đó chúng tôi đều thực sự yêu nhau. Tôi ghen tị với kiểu tình yêu của họ.
"Để đó cho tao, tao sẽ hoàn thành nốt trong vòng hai ngày sau đó đọc sách để thi." Tôi giật mình khi nghe một giọng nói trầm thấp vang bên tai. P'Vee đặt cờ lê xuống rồi lấy một cái tuốc nơ vít. Anh ấy chỉ vào cái chốt bên cạnh tôi, với một cái nhìn kỳ lạ trên khuôn mặt.
"Sao anh không hoàn thành nó sớm hơn?" Tôi hỏi khi đi qua anh ấy. Tại sao anh ấy lại có vẻ tức giận như vậy chứ? Anh ấy là người muốn đến đây gặp P'Bar và Gun cơ mà.
"Tao bận chăm sóc và trông chừng 'chó'." Anh ấy nhìn tôi.
"Chó ở đâu ạ?" Câu hỏi của Gun làm tôi giật mình, tôi đang mải nhìn mặt P'Vee, tự hỏi sao anh ấy lại nhìn tôi như vậy.
"Chỉ là một con chó mà tao nghĩ là tao ph��i xử lý thôi." Cuối cùng anh ấy cũng trả lời.
"Anh sẽ trông trừng nó suốt ngày à?" Tôi nhìn P'Vee, chờ đợi câu trả lời như những người khác. Tôi muốn biết câu trả lời của anh ấy và nếu tôi là con chó mà anh ấy đang nói đến thì tôi muốn biết xem anh ấy định trông chừng thế nào. Chuyện của chúng tôi, có như những gì tôi đã nghĩ không?
"Tao không biết, nó còn tuỳ tâm trạng của tao." Anh ấy nhún vai nhìn vào đồ án của mình. Tôi cắn môi dưới, cố gắng để làm như không có gì.
"Em…Phải đi bây giờ. Ngày mai em có tiết buổi sáng." Tôi quyết định đi, rồi đặt túi dụng cụ xuống đất.
"Đừng có mà nói dối, mày không có lớp cho đến chiều." Anh ấy nhìn tôi chằm chằm.
"Em đi với bạn, em có kế hoạch học nhóm." Tôi chậm rãi trả lời, né tránh ánh mắt của anh ấy. Tôi cần phải rời đi ngay bây giờ để có thể thoát khỏi tất cả cảm giác đang ở trong tim tôi lúc này. Hy vọng của tôi đặt vào anh ấy quá cao mặc dù tôi biết là tôi không nên hy vọng.
"Tại sao bây giờ mày mới nói với tao?" P'Vee nói, đặt dụng cụ đang cầm xuống đất và đứng lên.
"Em có thể tự về được." Tôi đáp lại.
"Này, tao sẽ không đưa mày về đâu, tao chỉ đứng dậy để đi vào nhà vệ sinh thôi."
Tôi bước ra ngoài hít thở bầu không khí trong lành lúc nửa đêm. P'Vee thực sự đã không đi theo tôi. Tôi không biết anh ấy có thực sự muốn đi vệ sinh không nhưng ngay lúc này, tôi đang đứng đây một mình.
"Alo, Ploy." Anh ấy đứng ở đó, bên cạnh xe của Gun, tôi đứng ở trong bóng tôi. Giọng của anh khiến tôi cảm thấy kỳ lạ một lần nữa.
"Được rồi, tình yêu, đừng về muộn nhé, anh sẽ lo lắng." Tôi cảm thấy tê liệt từ đầu đến chân. Anh nhớ và lo lắng cho cô ấy ngay cả khi em đang nói chuyện với anh sao.
Anh lo lắng cho cô ấy? Vậy anh đã bao giờ lo lắng cho em chưa?
Giọng nói ấy dần trở nên trầm lắng hơn, tôi nhìn theo tấm lưng rộng của anh ấy cho đến khi anh ấy quay lại xưởng. Tôi thở phào, tự cười nhạo vào chính sự tức giận và tổn thương của mình. Tại sao tôi phải giận anh ấy chứ? Chỉ vì tôi đến đây với anh ấy sao, chúng tôi chẳng là gì của nhau nên tôi không nên cảm thấy như vậy.
"Alo James…Mày đang ở đâu?" Tôi gọi cho bạn mình, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy và tôi có thể nghe được những âm thanh nhộn nhịp ở phía bên kia. Tôi không muốn gọi cho Fuse hoặc Kam vào lúc này, vì đơn giản tôi không muốn làm phiền họ khi họ đang học.
[Đang ở ngoài.] James thì khác, mặc dù nó cũng có bài kiểm tra nhưng tôi biết là nó sẽ không ở nhà học.
"Ừm, mày có thể đến đón tao ở trước toà nhà khoa của tao không? Tao đang đứng ở ngay ngoài xưởng."
[Muộn rồi mày còn làm gì ở đó vậy?] Nó lớn tiếng hỏi.
"À…Tao đến giúp đỡ đàn anh."
[Oh! Và họ thậm chí không buồn đưa mày về nhà?] Tôi giật mình trước câu hỏi của nó. Tôi cũng đã suy nghĩ điều tương tự, trái tim tôi thì đã dành cho anh ấy nhưng anh ấy lại vẫn yêu vợ mình? Ôi trời!
"Anh ấy vẫn chưa xong việc nhưng tao muốn về. Xin lỗi nếu làm phiền mày nhưng mày có thể đến đón tao không?"
[Tất nhiên, chỉ cần mày gọi, tao sẽ đến đón mày. Đợi một lát.] Cuộc gọi chấm dứt, tôi mỉm cười nhìn điện thoại. James và Wind là những người bạn rất thân với tôi. Ở trường trung học, chúng tôi học cùng lớp. Khi tôi quyết định đi học đại học xa nhà, họ cũng quyết định đi theo, mặc dù họ không cần thiết phải làm như vậy. Bất kể tôi gặp rắc rối gì, họ luôn ở bên tôi.
Tôi ngồi đợi. Mặc dù đã muộn nhưng điều đó không đáng sợ. Có rất nhiều đèn đường và bên cạnh cũng có một vài chú chó đang ngủ đồng hành cùng tôi. Tôi nhìn vào một chú chó và nghĩ về người trong xưởng. Dành thời gian để chăm sóc và trông chừng chó? Trông chừng bố anh! Tôi sẽ tự bảo vệ con chó của riêng tôi.
Masa Mark
Bây giờ
Chơi với người đã có bạn gái, trái tim tôi không đủ mạnh mẽ.
12 lượt thích 3 bình luận
Winnie the Pooh: Hãy chơi với tao.
Thật đẹp trai: Chuyện gì xảy ra với bạn tao vậy? Chuyện gì? Ai? Ở đâu? Khi nào? Trả lời đi!!!!
Future For Fun: Đ���ng lại tự làm tổn thương trái tim mình.
Tôi đọc bình luận của bạn bè nhưng không hề đáp lại. Đỗi với tôi, Facebook là nơi để chia sẻ suy nghĩ và cảm xúc. Tất nhiên, có nhiều người theo dõi. Cả từ trường trung học và đại học. Tôi có thể không đẹp trai như các ngôi sao hay là Moon của trường đại học nhưng trông tôi rất ổn. Mọi người đều có nét quyến rũ của riêng mình, điều đó phụ thuộc vào việc bạn có sử dụng nó đúng cách hay không.
"Này Mark." Tiếng la hét cùng với đèn pha ô tô khiến tôi đứng dậy và bước đến xe của bạn mình.
"Này, đi từ từ bĩnh tĩnh thôi." Tôi trả lời sau đó ngồi vào xe và thắt dây an toàn.
"Ôi này, tao đã sử dụng thời gian quý báu của mình để đến đón mày đấy, không cảm ơn một câu thì thôi." James trả lời.
"Cảm ơn." Tôi đáp lại một cách mỉa mai.
"Oh! Nếu ngài không muốn thì sao lại nói thưa ngài."
"Tao chỉ nói những chỉ mày muốn thôi." Tôi dựa lưng vào ghế.
"Vâng, xin lỗi. Là tao buộc mày phải mỉa mai tao. Nhưng tao có cần xin lỗi không? Chỉ vì tao muốn một câu trả lời sao?" Tôi nhìn nó, nó thở dài. "Okay, xin lỗi, tao sai rồi."
James mang xe từ nhà đến. Nó không thích sử dụng phương tiện công cộng. Cả lúc ở nhà nó cũng không bao giờ đi xe buýt. Nhưng mà nó mang xe đến cũng lợi cho tôi. Tôi cũng không thích xe buýt hoặc taxi.
Có xe đưa đón miễn phí của trường đại học nhưng tôi không thích, cộng với lại nó khó hiểu lắm ý. Vì vậy mà tôi luôn cố gắng đi cùng với James. Sau khi đến khoa thì tôi sẽ đi cùng Fuse. Tôi muốn có một cuộc sống đơn giản, dễ dàng nhưng tôi vẫn thích đi xe của bạn hơn. Điều đó c�� nghĩa là tôi không phải làm bất cứ điều gì, chả cần phải lái xe.
Chiếc xe dừng trước cửa quán rượu, tôi và James bước vào. Đã 1 giờ sáng và trong quán vẫn còn khá đông. Tôi thừa nhận tôi đến nơi này khá thường xuyên. Hầu hết mọi người bây giờ đều đã say.
"Ê….Ngồi đây đi." Wind vươn tay vẫy chúng tôi ngồi xuống. Nó gục đầu vào vai tôi.
"Tao say rồi…Mark." Nó nói, làm tôi chỉ biết lắc đầu.
"Tao hầu như chưa cầm vào ly của mình mà nó đã thế này." James nói, đẩy một chiếc ly khác về phía tôi.
"Chỉ có hai đứa mày ở đây?"
"À, tao đến với bạn cùng khoa. Chúng nó đang nhảy ở kia kìa." James nhìn xung quanh.
"Mày đã đi đâu đó James?" Hai người đàn ông đi về phía chúng tôi. Tôi cho rằng đây là bạn cùng khoa với bạn mình.
"Tao đi đón bạn." Rồi quay lại nhìn tôi, nâng cốc.
"Chào, tao là Pete, đây là Neng." Anh chàng cao hơn nói, sau đó bắt đầu giới thiệu bản thân.
"Xin chào, Mark." Tôi chào lại. Họ cũng đến và ngồi xuống. Pete nói rằng họ đã nhảy nên giờ cảm thấy quá mệt. Lúc đầu người kia không say nhưng sau khi gặp nhau ở chỗ nhảy kia thì đã say.
"Tao thấy thật là nguy hiểm, nó cầm có một ly rượu đi và giờ quay lại đã say." Pete nói rồi cầm lấy ly của tôi.
"Tao đẹp trai." Neng trả lời rồi mỉm cười với Pete. Tôi cũng nhìn mặt của cậu ta sau khi nghe cậu ta nói. Dưới ánh sáng mờ ảo, nhìn mọi thứ dĩ nhiên rất khó. Nhưng khuôn mặt như ánh trăng sáng kia, đúng là đủ để tự tin khi nói về mình.
"Vâng mày đẹp trai." Pete đẩy đầu Neng ra rồi đưa lại ly đã rót rượu cho tôi.
"Ờm cảm ơn." Tôi nhận lấy rồi cầm lên u��ng. Những người xung quanh này thật sự điên rồ nhưng mùi rượu lại làm tôi cảm thấy tốt hơn một chút. Tôi lại cầm ly lên uống một ngụm nữa, trước khi dừng lại khi thấy ai đó quen quen.
"Mày đang nhìn ai vậy?" Pete hỏi rồi nhìn theo ánh mắt của tôi. "Ồ là chị ấy à?" Nó tiếp tục nói trước khi tôi kịp nói gì đó.
"Mày biết chị ấy hả?" Tôi nhướng mày hỏi.
"Mày không biết đó là ai à? Chị ấy là Star đẹp nhất trong mắt tao. Tiếc là chị ấy đã có một người bạn trai siêu đẹp trai."
"Vậy người đang đi cùng chị ta là ai? Đó không phải P'Vee." James nói rồi nhìn về phía Ploy. Cô gái xinh đẹp đang nhảy cùng bạn bè. Điều đó cũng chả có gì ngoại trừ việc một chàng trai đang ôm eo cô ấy và rồi cô ấy gục đầu vào ngực chàng trai kia.
"Bạn trai của chị ấy đẹp trai hơn." Một người nói. "Ừ, đó là P'Vee của khoa Kỹ thuật, tao có follow anh ấy trên Facebook."
"Hmm … Vậy anh chàng đó là ai?"
"Tại sao mày phải quan tâm đấy là ai?" Tôi hỏi.
"Ờ nhờ, tao cũng chả phải chồng chị ấy, đây không việc của tao." Pete nói rồi tiếp tục uống.
"Có lẽ là đàn anh cùng khoa?" James nói.
"Ái chà, trông họ cũng thân thiết lắm đấy." Neng nói. "Nhưng mà chị ấy đã có P'Vee, tao chưa bao giờ nghe tin họ không còn bên nhau hoặc quen với bất kì ai khác. Họ có thể tìm người tốt hơn à?" Tôi nghe thấy và mím chặt môi.
"Có thực sự là họ sẽ không tán tỉnh ai khác?" James hỏi và nhìn thẳng vào tôi. Tôi từ từ nhắm mắt lại, từ chối giao tiếp bằng ánh mắt với nó.
"Dù có người khác tán tỉnh, không có nghĩa là họ không yêu nhau." Điều đó thật sự rất rõ ràng, tôi nghĩ, đàn anh đã có một người bạn gái mà anh ấy yêu rất nhiều.
"Đừng nói về người khác nữa." Tôi biết tôi không nên để cảm xúc của mình biểu hiện ra trước mặt bạn bè. Nhưng hiện giờ tôi không thể không nghĩ về quá khứ. Tôi đã nghe anh ấy nói với cô ấy là anh yêu cô ấy, không có gì phải lo lắng nhưng bây giờ anh ấy có biết cô ấy đang bên người khác không.
Tôi thật ngốc … Thật sự rất ngu ngốc. Không thể nghĩ được chuyện gì khác.
"Ơ…Có gì sai à? Sao tao nói mà không có ai trả lời." James hỏi tôi.
"Yeah, chúng ta hãy ngừng nói về những người khác và nói đến chuyện của mình đi. Mày đang học gì vậy?" Pate hỏi tôi.
"Kỹ thuật." Tôi trả lời một cách bình tĩnh. Đầu cảm thấy nóng rực nhưng tôi cố gắng bình tĩnh nhất để trả lời bạn bè như bình thường. May là bạn của tôi không bao giờ nhận thấy bất kì điều kì lạ nào từ hành động của tôi. Có lẽ vì tôi vốn không nói nhiều.
"Ơ, vậy là mày biết P'Vee rồi." Một người ngồi dậy và hỏi tôi, khuôn mặt đẹp trai sáng ngời, muốn biết mọi thứ.
"Tao biết anh ấy một chút thôi." Tôi trả lời một cách bình tĩnh.
"Tuyệt vời. Tao thích anh ấy rất nhiều, tiếc là anh ấy không có hứng thú với con trai." Tôi chỉ gật đầu với những gì cậu ta nói.
"Ngay cả khi anh ấy thích con trai, anh ấy cũng sẽ không thích một con tê giác chết tiệt như mày." Một người khác nói.
"Oi, con tê giác của ai?" Nó trả lời, trước khi rót rượu vào ly.
"Này, ngay cả khi anh ấy thích con trai, anh ấy cũng không bao giờ đi tìm mày. Hãy nhìn bạn gái xinh đẹp của anh ấy đi, như một thiên thần. Không đời nào mày có thể so được." Pate nói rồi nhìn về phía Ploy đang mỉm cười.
Đúng vậy….Bạn có thể làm gì được cơ chứ?
Chúng tôi chia tay lúc 2 giờ sáng. Tôi bước vào phòng, đi thẳng đến giường. Tôi cần tắm, nhưng quá lười. Tôi thấy điện thoại của mình rung lên, tôi cầm lên thì thấy là thông báo từ Facebook, một lần nữa làm gián đoạn suy nghĩ của tôi của tôi về việc đi tắm.
Pete
30 phút trước
Uống cùng với những người cô đơn – với @Masa Mark, @Winnie the Pooh và 2 người khác.
126 lượt thích 8 bình luận
Tôi nhìn bài viết có gắn thẻ mình, tôi đọc bình luận rồi chấp nhận yêu cầu kết bạn của nó. Tôi là một người hoà đồng với xã hội, tôi quan tâm đến thế giới bên ngoài và tôi cũng thích kết bạn
Tôi lướt qua bài đăng của P'Vee, rồi phải quay lại đó. Đó là m���t bức ảnh được chụp từ phía sau, một người nào đó rời đi với icon hai ngón tay dơ lên. Tôi không chắc đó là ai nhưng nếu cho tôi đoán thì có lẽ không có ai ở ngoài đó trừ chúng tôi. Tôi không biết tại sao bức ảnh đó lại làm tôi buồn. Cũng giống như anh ấy, nó cũng ảnh hưởng đến tôi. Tôi tiếp tục lướt newfeed thì chuông điện thoại vang lên.
Lúc đầu tôi đã bị sốc khi nhìn thấy cuộc gọi vào sáng sớm này nhưng khi tôi nhìn thấy tên người gọi, tôi không thể không tự hỏi tại sao?
[Mày đang làm gì mà thức muộn thế này.] Tại sao anh ấy lại như thế này?
"Em chuẩn bị ngủ." Tôi trả lời, cố gắng giữ cho trái tim tôi bình tĩnh.
[Chà điều đó thật tuyệt, mày nói dối tao là mày về vì có học nhóm vào buổi sáng và sau đó thì tao thấy trên Facebook ảnh mày ở quán rượu được ngư��i ta tag. Tình bạn đẹp vậy?]
"Anh đang nói cái gì vậy? Bây giờ em muốn ngủ." Tôi không thể chịu được nữa nhưng bên ngoài tôi vẫn cố tỏ ra là mình đang khó chịu. Anh ấy im lặng một chút.
[Mày đang ngủ với ai?] Anh ấy đang đùa à?
"Em đang ngủ với ai thì liên quan gì đến anh?" Tôi bực bội đáp lại, sao anh ấy dám hỏi chuyện đó sau những chuyện xảy ra ngày hôm nay.
[Tại sao nó không phải là việc của tao?]
"Em nói thật nhé, giữa em với anh chẳng có gì liên quan đến nhau hết. Em đã cố gắng tránh xa anh hết mức có thể rồi. Chỉ có anh là cứ bám lấy em. Nếu anh rảnh rỗi thế thì hãy dành thời gian mà gặp vợ mình đi!"
[Thế người đang nói chuyện với tao không phải vợ tao à?]
"Khốn kiếp!!!" Tôi nguyền rủa, trước khi cúp máy.
Anh ấy thực sự giỏi chơi đùa với trái tim tôi. Giống như tôi và một con chó, anh đến và ném thịt viên cho tôi sau đó bỏ đi, rồi lại đến và ném cho tôi thêm thức ăn, sau đó lại bỏ đi. Nó sẽ xảy ra nhiều lần, làm cho con chó rất hạnh phúc. Con chó rất vui khi chỉ cần vỗ nhẹ vào đầu, cưng nựng một chút, vui vẻ ăn những viên thịt đó để qua khỏi cơn đói, nhưng cuối cùng người đó sẽ biến mất và con chó sẽ bị bỏ lại một mình, bị hành hạ và không còn gì cả.
[Vee'AOV]
Tôi ngồi nhìn điện thoại khi đầu dây bên kia đã cúp máy và thở dài. Cứ nhìn xuống điện thoại là tôi lại nhớ đến một người mà tôi biết đang khiến tôi rất bực mình. Ai nói phải về sớm vì có buổi học nhóm vào ngày mai hả? Thay vào đấy, nó lại ở quán rượu với người khác. Tôi đứng dậy và đi theo nó nhưng ánh mắt của nó ngăn bước chân tôi lại. Tôi kh��ng dám đi ra, tôi sợ chính trái tim mình. Đúng lúc đó, Ploy gọi điện thoại đến, tôi nói chuyện điện thoại với cô ấy nhưng vẫn dõi theo Mark. Dường như nó không thèm quan tâm đến tôi nên tôi mới quay lại tiếp tục việc của mình.
Rrrr ~
Tôi ngừng suy nghĩ và trả lời cuộc gọi của Nuea. Thật ra tôi đã bực mình, bị điên à mà gọi người ta vào lúc sáng sớm thế này.
[Mày có ở cùng Ploy không?] Nó hỏi. Giọng nó có vẻ như say và tôi có thể nghe thấy âm thanh như nó đang ở quán rượu. Có phải nó đã ở cùng một nơi với đứa nhóc điên rồ đó không?
"Không, cô ấy đi ăn với khoá trên rồi." Tôi trả lời.
[Mày có chắc là cô ta đi ăn không? Vợ mày rất đẹp và mày thậm chí không thèm để ý đến cô ấy.]
"Mày rốt cuộc có chuyện gì?" Tôi vẫn còn tức giận với nó về chuyện của Mark.
[Tao thấy Ploy ở quán rượu.]
"Đi ăn sau đấy đi uống cũng không có gì lạ."
[Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô ta làm nhiều hơn mức chỉ là vui vẻ với bạn bè. Có lạ không?]
"Im đi." Tôi hét lên, nó im lặng rồi thở dài.
[Mày mở Line xem đi. Mày có thể nghĩ như những gì mày muốn nhưng hãy xem những gì tao thấy từ quan điểm của tao.] Nó nói rồi cúp máy.
Tôi gạt chuyện của Mark và tôi sang một bên. Tôi mở Line, trái tim tôi đập thình thịch. Tôi hoàn toàn tê liệt khi nhìn bạn gái mình đang vùi đầu trong ngực một người khác. Tôi có thể nghĩ đó là một tai nạn hoặc là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà bọn Nuea thấy vào thời điểm đó nhưng khi tôi đọc tin nhắn bạn tôi nói rằng họ đã như thế rất lâu rồi, cho đến khi quán rượu đóng cửa.
Tôi đã sợ hãi, tôi thừa nhận là tôi đã thực sự sợ hãi trong khoảng một tuần nay bởi vì tôi và Ploy nói chuyện ngày càng ít. Tôi nghĩ là có lẽ do tôi suy nghĩ quá nhiều. Có lẽ tôi đã không dành đủ sự quan tâm cho Ploy. Tôi vẫn yêu Ploy. Đúng là tôi đã bị ảnh hưởng bởi Mark nhưng Ploy vẫn là người quan trọng nhất của tôi. Vì vậy chuyện xảy ra ngày hôm nay không phải là điều mà tôi mong muốn.
Tôi đưa tay lên xoa mặt, rồi đi đến phòng tắm rửa mặt. Tôi trở lại giường của Ploy, thở dài khi nhìn về phía còn lại đang trống rỗng.
Hy vọng ngày mai sẽ tốt hơn.
Một cái chạm nhẹ vào má khiến tôi thức giấc vào sáng ngày hôm sau, tôi ngước lên khi Ploy vừa rời khỏi má tôi. Cô ấy vẫn khiến trái tim tôi run rẩy vì nụ cười ngọt ngào. Nó giống như cô ấy đang nói để đánh thức tôi. Tôi ngồi dậy và ôm cô ấy vào lòng.
"Em vừa mới về à?" T��i cảm thấy vùi mặt vào cổ cô ấy. Mùi hương quen thuộc xông thẳng vào mũi khiến tôi hơi chóng mặt.
"Em say nên ngủ lại nhà bạn." Cô ấy trả lời với một nụ cười ngọt ngào.
"Gần đây em thường xuyên như vậy." Tôi nhìn cô ấy.
"Xin lỗi…" Ploy vươn tay ôm lấy cổ tôi. "Xin lỗi Vee, Ploy sẽ không làm thế nữa."
"Anh chỉ lo lắng thôi."
"Em biết mà." Cô ấy nói, vươn tay ra bóp má tôi. "Bạn trai của em rất lo lắng cho em."
"Em có còn yêu anh không?" Tôi hỏi.
"Tại sao anh lại hỏi như vậy? Tất nhiên là yêu. Anh rất đẹp trai, em yêu anh nhất." Cô ấy nói rồi áp môi mình vào môi tôi. Chúng tôi hôn nhẹ trước khi tách nhau ra.
"Đừng làm anh lo lắng nữa, được không?" Tôi nói rồi ôm lấy cô ấy. Cô ấy quay mặt đi trước khi quay lại hôn tôi. Khi cô ấy cúi xuống, tôi thấy những dấu ấn trên lưng cô ấy, những dấu ấn ấy không phải do tôi tạo ra.
"Ploy…"
"Dạ?" Giọng nói ngọt ngào vang lên, cô ấy ngước lên nhìn tôi.
"Hôm nay em có lớp không?"
"Có, buổi chiều em có lớp. Em đi ngủ một chút, hôm qua chơi muộn quá."
Tôi mỉm cười rồi đưa tay lên xoa má cô ấy, vòng xuống sau gáy cô ấy. Cô ấy giật mình sau đó lại cười rạng rỡ với tôi. Tôi nở một nụ cười nhẹ.
"Được rồi. Anh đi tắm đây, anh có lớp buổi sáng." Tôi nói trước khi nhấc cô ấy ra khỏi người tôi. Trước khi tôi bước đi, cô ấy nắm lấy tay tôi khiến tôi phải cúi xuống nhìn cô ấy. Đôi mắt to tròn của cô ấy nhìn tôi, tôi cảm thấy tim mình đang run rẩy. Đôi mắt ấy nhìn tôi khiến tôi cảm thấy như bị chèn ép bởi một thứ gì đó. Cô ấy không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào tay chúng tôi.
"Học hành chăm chỉ nhé nhé anh yêu." Cô ấy nói, tôi cúi xuống và hôn nhẹ lên trán cô ấy.
Tại sao những lời yêu thương mà tôi thích nghe giờ lại nghe có phần cẩu thả?
Tôi bước ra khỏi phòng của Ploy với một tâm trạng ủ rũ. Tôi không thể ngừng hỏi tại sao nó lại khác lạ như vậy? Nhưng đó vẫn mãi chỉ là câu hỏi trong lòng tôi, không có câu trả lời. Thật sự tôi sợ những câu trả lời. Tôi không thể chấp nhận được câu trả lời của cô ấy. Nếu cô ấy đã phạm sai lầm thì nó không khác gì những gì tôi đã làm. Có lẽ chúng tôi cần dành cho nhau chút thời gian để suy nghĩ, sau đó quay lại và nói chuyện với nhau.
Nếu bây giờ ai đó hỏi tôi rằng tôi có đang cảm thấy tổn thương không, thì đúng, tôi đang cảm thấy rất đau. Khi tôi nhìn thấy những bức ảnh của Ploy cùng v��i một người đàn ông khác, nước mắt của tôi gần như đã trào ra. Tôi nhắm mắt lại nhưng không thể nào ngủ nổi, đầu tôi như sắp nổ tung. Càng đến sáng, hình ảnh ấy càng trở nên rõ ràng hơn. Rời khỏi phòng, tôi cảm thấy hoàn toàn tê liệt đến mức không muốn làm gì cả.
Âm thanh phát ra từ phòng bên cạnh khiến tôi thoát ra khỏi suy nghĩ của mình. Tôi nhìn về phía Mark, người đang đi ra ngoài với bộ đồng phục và một chiếc balo trên vai. Nó rõ ràng là đang chuẩn bị đến lớp. Nó nhìn tôi, rồi nhanh chóng quay mặt đi.
"Mark." Tôi bước đến gần hơn. "Tao có thể vào trong một chút không?" Tôi hỏi.
Nó có thể mắng tôi ích kỉ hay bất cứ gì khác hoặc thậm chí là chửi tôi. Bởi vì bây giờ chính tôi cũng đang tự chửi rủa mình trong lòng. Tôi đến phòng của nó thường xuyên nhưng tôi chưa bao giờ xác định tình trạng bây giờ giữa chúng tôi gọi là gì. Nó cho tôi vào mặc dù trông nó kiểu như cảm thấy rất phiền.
"Em nghĩ chúng ta nên nói chuyện một cách nghiêm túc." Chủ nhân của căn phòng lên tiếng, tôi ngồi xuống ghế sô pha và ngước nhìn nó đang đứng phía đối diện.
"Mày đang nói cái gì vậy?" Tôi trả lời. Ít nhất thì hôm nay nó cũng không im lặng và mặc kệ tôi.
"Đừng có giả vờ như không có gì." Nó nhìn chằm chằm vào tôi rồi cất tiếng khi tôi đứng dậy và nhìn lại vào người trước mặt mình.
"Tao mệt, tao không muốn nói chuyện vào lúc này." Tôi nhìn nó. Mark cau mày, tôi bước đến gần rồi gục đầu xuống vai nó.
"Anh bị cái quái gì vậy?" Nó hỏi nhưng không hề đẩy tôi ra.
"Hãy để tao được như thế này một lúc thôi." Tôi đáp, xích lại gần h��n. Tôi ôm lấy nó, vùi mặt vào chiếc cổ xinh đẹp của nó. Tôi nhắm mặt lại, cố gắng quên đi tất cả những vấn đề của mình. Mark không ôm lại tôi nhưng nó cũng không đẩy tôi ra. Ngay bây giờ những gì tôi có thể nghe thấy chính là âm thanh của điều hoà cùng tiếng hít thở của chúng tôi.
Những giọt nước mắt từ từ rơi xuống và thấm vào chiếc áo trắng của Mark. Nó dường như đã nhận ra điều gì đó, khuôn mặt đẹp trai của nó khẽ cúi xuống nhìn tôi. Tôi không nói gì, chỉ ôm nó chặt hơn để hai chúng tôi gần nhau hơn.
Nhiều phút đã trôi qua và cứ mỗi phút trôi qua, trái tim tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Ở bên cạnh Mark luôn làm tôi cảm thấy tốt hơn mặc dù giữa chúng tôi có nhiều vấn đề. Chỉ cần được ở bên cạnh nó, nhìn thấy khuôn mặt của nó cũng khiến tôi cảm thấy dễ chịu, khiến trái tim tôi đập thình thịch.
Tôi có thể thấy nó lo lắng cho tôi.
"Nếu đàn anh mệt thì ngủ đi. Em phải đi học." Nó nói rồi quay sang hướng khác khiến tôi khẽ cười nhẹ với chính mình. Mặc dù nó nói như thế nhưng mọi thứ đã thể hiện rõ ràng trong đôi mắt trong veo của nó, có lẽ với nó mọi chuyện đã rõ ràng từ lâu rồi chỉ là tôi chưa bao giờ nghiêm túc nhìn vào nó.
"Đến đây đi." Tôi nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nó, kéo nó về phía mình, nhìn nó đang cắn môi dưới, tôi khẽ hỏi lại "Tao thật sự có thể ngủ ở đây?"
Tôi còn chưa kịp nói xong, môi nó đã dính chặt vào môi tôi. Tôi mở mắt ra và nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của nó, cái miệng xinh đẹp của nó mút lấy môi tôi trước khi nó đưa lưỡi vào trong. Tôi mở miệng, nhắm mắt đáp lại nụ hôn của nó.
Mark rời khỏi môi tôi, nhẹ nhàng hôn lên má tôi. Trái tim tôi gần như điên dại. Nó chỉ nhìn chăm chú vào tôi, đôi mắt nó nói cho tôi biết hết mọi thứ.
"Ở lại với em…thì đừng nhớ tới cô ấy."
Tôi nhanh chóng hôn nó một lần nữa, nó khẽ hé miệng đáp lại tôi. Tôi điều chỉnh góc độ, nhẹ nhàng hôn nó. Quên đi hết mọi chuyện, giờ phút này tôi muốn dành tất cả sự chú ý của tôi cho người trước mặt. Những lời nó vừa nói vẫn còn đang quanh quẩn bên tai tôi khiến trái tim tôi đập nhanh khi chúng tôi tiếp tục hôn nhau.
Tôi rời khỏi đôi môi ngọt ngào của nó, từ từ hôn lên cổ nó, nó nghiêng người để tôi có thể làm việc ấy dễ dàng hơn. Tay nó trượt trên lưng tôi. Tôi cũng ôm lấy eo nó, kéo nó lại gần hơn và tiếp tục những nụ hôn của mình, môi nhẹ nhàng hôn lên quai hàm của nó, nó đã thở gấp.
Tại sao nó lại gợi cảm như vậy?
Tôi tiếp tục hôn nó, rồi đẩy nó về phía sô pha. Nó ngồi xuống sô pha, tôi đè trên người nó và tiếp tục hôn nó. Môi của nó là một trong những điểm mà tôi thích nhất ở nó.
"Ưmmm …" Nó rên rỉ khi môi của tôi di chuyển trên cơ thể nó, khiến tôi ngẩng mặt lên khỏi cổ nó và nhìn nó. Tôi khẽ mỉm cười khi nhìn vào khuôn mặt đang đỏ bừng lên của nó.
"Xấu hổ à?" Tôi nhướn mày hỏi. Tôi đã biết câu trả lời nhưng dù thế nào thì tôi vẫn muốn hỏi.
"Không…." Nó trả lời, mắt nhìn sang chỗ khác.
"Hử!" Tôi bật cười, tiến lại gần và bắt đầu một nụ hôn khác.
Tôi tiếp tục tiến đến gần nó hơn cho đến khi nó không còn lựa chọn nào khác mà phải nằm xuống. Tôi dang hai chân của nó ra sau đó cả người tôi ở gi��a hai chân nó, tôi cúi đầu hôn cổ nó, tạo thành một dấu hôn bắt mắt. Tôi bắt đầu cởi nút áo của nó.
"Ưmm…" Nó rên rỉ, tiếng rên rỉ của nó hoàn toàn kích thích tôi.
"Oh …" Tôi hôn từ cổ xuống đến cực nó, nó đang thở dốc. Hai hạt đậu nhỏ bên ngực nó đang sưng và tôi biết chỗ đó của đàn ông cũng đang cương cứng.