Trái tim hắn, cô độc và lạnh lùng không thể diễn tả được, giống như tuyết trắng trên núi, sẽ không bao giờ tan chảy: "Trì Vi, vì sao cô vẫn không tin tôi, tôi đối với cô ấy… Trước đây, chỉ là bạn bè. Nếu như, không có sự xuất hiện của cô, vẫn như xưa chỉ xem là bạn bè."
Tuy là lời nói như thế, tâm trạng của cô cũng vô cùng hoản loạn, bởi vì thái độ lạnh lùng của hắn, lập tức cảm thấy vô cùng đau khổ, bất bình và uất ức: "Bây giờ, đương nhiên là anh nói như thế! Ai biết được, nếu như tôi không xuất hiện, các người có ở bên nhau hay không... Nếu không phải là tôi, lúc trước cố ý tiếp cận anh, tình cảm hiện tại sẽ như thế nào, ai có thể đoán trước được. Dù sao sáu năm qua, hai người vẫn qua lại với nhau, cô ấy cũng yêu anh sâu nặng như vậy..."
Lời vừa nói xong, không chỉ Bạc Dạ Bạch ngẩn người, mà ngay cả bản thân Trì Vi cũng có cảm giác mình đang làm loạn.
Theo lời giải thích của cô thật sự cũng không ai biết được, số phận sẽ như thế nào.