Lâm Sơ Tâm giơ bình hoa lên, chỉ cần gã ta phá cửa vào, cô liền đập bình hoa vào đầu gã.
Nghe tiếng súng bên ngoài, tâm lý cô căng ra.
Cô thật sự chưa trải qua tình huống nào thế này, trong lòng có hơi sợ hãi.
Vu Quang gõ cửa nửa ngày không thấy cô mở, đành hô to lên.
"Lâm Sơ Tâm, cô mau mở cửa theo tôi."
Đàm phán lúc nãy không thành công, hai bên khai hỏa, bọn họ phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Lâm Sơ Tâm nghe được giọng của anh, vội mở cửa.
"Bên ngoài có chuyện gì vậy?"
Cô lo lắng hỏi, đôi mắt to có chút hoảng loạn, chỗ này loạn đến thế nào? Đây là lần đầu tiên cô đi công tác, sao lại gặp phải chuyện như vậy chứ.
Vu Quang nhìn bình hoa trong tay cô, trong mắt có chút ý cười, cô nhóc này có vẻ không phải kiểu bình hoa di động, ít nhất định cầm bình hoa đập người ta thì không thể là kiểu bình hoa di động được.
"Có chuyện gì nói sau, chúng ta ra khỏi đây đã."