Trương Thải Thải tạm biệt An An, đi theo Lâm Sơ Tâm.
Lệ Cảnh Dục bưng chén rượu, khóe miệng nở nụ cười tà khí, cậu đi tới chỗ nào, đều thu hút ánh mắt theo. Mặc kệ là đàn ông hay phụ nữ đều sẽ không nhịn được nhìn lại cậu vài lần.
Gương mặt tuyệt mỹ của cậu, luôn khiến cho người khác có cảm giác thần bí, dẫn người ta tiến sâu tìm hiểu.
Nhưng cậu lại quá mức lạnh nhạt, là loại cảm giác người lạ chớ gần.
"Em gái, sao rồi? Hỏi được chưa?"
Thanh âm từ tính nam tinh vang lên, An An mới phục hồi tinh thần.
Cô nghẹn nghẹn miệng.
"Cô ấy bảo không quen biết anh cả, là chúng ta hiểu lầm."
Lệ Cảnh Dục trên mặt hiện lên tia kinh ngạc: "Không quen biết, thế mà anh trai vẫn luôn nắm tay cô ấy?"
Này thật sự khiến cậu khiếp sợ, tính cách của anh trai, người ngoài muốn lại gần là vô cùng khó khăn, càng không thể để anh ấy tự động nắm tay. Hình ảnh vừa rồi, ái muội như vậy mà lại bảo không quen biết. Cậu không tin đâu.