Vừa nãy Tiểu Hành cắt cổ tay bọn họ đều thấy, máu từ vết thương kia chảy ra, giờ tay nhóc hoàn toàn không có vết thương nào, việc này thật sự quá thần kỳ.
Ông cũng hiểu được ý câu nói của bác sĩ Vương, Tiểu Hành có thể chất đặc thù, có thể tự lành vết thương. Như vậy máu của nhóc có lẽ cũng cứu được Ngạo nhi.
Nghĩ đến đây, sắc mặt ông tốt hơn rất nhiều, Ngạo nhi được cứu rồi, Ngạo nhi được cứu rồi.
Bác sĩ gia đình kiểm tra, phát hiện nhịp tim và huyết áp của Nam Cung Ngạo đang từ từ hồi phục, vừa nãy huyết áp đã sắp không được nhưng giờ huyết áp đã giống với lúc bình thường.
Bác sĩ nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Thiếu gia, thiếu gia sống lại rồi."
Mọi người trong phòng kinh ngạc: "Sống?"
Từ giọng nói có thể nghe được rõ ràng, những người đó ngoại trừ khiếp sợ còn có cả thất vọng.
Lão gia tử nói với cảnh sát Nhâm: "Tiểu Nhâm, mấy người đi điều tra hung thủ đi, còn mọi người cũng quay về phòng mình hết đi."