Lương Mộc Tình hối hận muốn chết, vì sao cô lại thốt ra câu nói này chứ?
A. . . . . .
Nam Cung Ngạo cúi đầu hôn lên ánh mắt của cô, sau đó là môi, hôn thật sự nhẹ thực ôn nhu, không giống bộ dáng bình thường của anh.
Trái tim Lương Mộc Tình khẽ run lên, cô thế nhưng thực thích anh ôn nhu như vậy, vì thế ôm lấy cổ anh, cô đã chuẩn bị tốt rồi. Mặc kệ đêm nay anh muốn thế nào, cô đều phối hợp.
Mà Nam Cung Ngạo cảm giác được cô ôm chính mình, sau đó còn nhắm lại hai mắt, khóe miệng giơ lên.
Anh từ trên thân thể của cô đi xuống, sau đó quay lưng với cô nằm xuống giường.
Lương Mộc Tình vẫn còn nhắm mắt, cảm giác được hành động của anh, vì thế hơi hơi hí mắt, trộm nhìn thoáng qua, xác định anh thật sự dừng lại. Có chút thất vọng, chu cái miệng nhỏ nanh về phía anh.
Anh đang đùa bỡn cô sao? Vừa nãy không phải nói phải sinh con gái, hiện tại tại sao lại như vậy?