Ánh mắt của Lương Mộc Tình càng tối xuống, cô chưa thấy qua người nào như vậy, điều này chứng tỏ thân thể của cậu bé không giống với người thường.
Cô thở dài một tiếng, ôm con vào lòng. Cô đang tự trách, trách lúc trước mình bị bệnh nghiêm trọng như vậy còn uống những loại thuốc đó, có thể những thứ thuốc đó có hại đối với cậu bé, khiến cho cậu biến thành như vậy, bây giờ lại mắc phải loại bệnh này.
Đúng lúc này chuông điện thoại của cô vang lên, Lương Mộc Tình lấy điện thoại ra xem, thấy là Nam Cung Ngạo gọi đến, đáy mắt cô lập tức ngấn lệ.
Cô cảm thấy chỉ có anh có thể để cô dựa vào, con của bọn họ không thể chết được, cho nên chờ một lát nghe bác sĩ nói như thế nào.
Lương Mộc Tình tiếp điện thoại: "Thiếu gia…"
Trong những lúc yếu lòng cô thường thích gọi anh như vậy, chuyện này đã thành thói quen giữa hai người bọn họ.
Nam Cung Ngạo nhíu nhíu mày, nhìn lão gia tử trên giường bệnh và lão thái thái đang ngồi khóc bên cạnh.