Cuối cùng Hứa Thu cười cười: "Không có, không phải lần trước mẹ đã nói với con rồi sao, có thể là máu mũi của Tiểu Hành."
Lương Mộc Tình đau lòng không thôi, nhưng vì sao mẹ lại phải lừa cô, chẳng lẽ bệnh của Tiểu Hành thật sự không có cơ hội cứu chữa?
Nước mắt dâng lên trong mắt cô, cô vội vàng cụp mắt, không để Hứa Thu nhìn thấy.
"À, mẹ, con tin mẹ, Tiểu Hành không có chuyện gì thì tốt rồi."
Cô run rẩy nói những lời này, cô thật không biết phải làm sao bây giờ.
Bởi vì loại bệnh của Tiểu Hành mấy nghìn người mới có một người bị mắc bệnh, cho nên mẹ nhất định biết là không có cách nào chữa trị, cho nên mới không nói cho cô.
Cô đột nhiên đứng dậy: "Mẹ, hôm nay con muốn dẫn Tiểu Hành ra ngoài ăn cơm, mẹ không cần nấu cơm cho hai mẹ con con."