Vừa đi vào phòng thay đồ, Lương Mộc Tình rút tay về, đi dạo một vòng. Hạ Ngạn ngồi trước gương, vẻ mặt của cậu ta lúc này thật lạnh lẽo.
Thật ra cậu ta không hề nghĩ tới chuyện muốn mở một buổi biểu diễn gì đó. Nhưng mấy người ngoài kia lại muốn cậu ta dấn thân vào giới giải trí, cho nên bọn họ tổ chức buổi biểu diễn hôm nay để xem xét thực lực của cậu ta.
Cậu ta hát, vẫn luôn nghĩ rằng sẽ hát cho mỗi một mình Lương Mộc Tình nghe, may mà hôm nay cô đã đến.
Lương Mộc Tình đi dạo đủ rồi nên quay trở lại phía của cậu ta.
"Tại sao tôi lại có cảm giác cậu hình như hơi không vui nhỉ?"
Cô đến đây chỉ để lãng phí thời gian chút thôi, cho nên cô rảnh rỗi muốn tán phét với cậu nhóc này mà thôi. Dù sao thì cô cũng hơi tò mò.
Hạ Ngạn nhìn về phía cô bằng ánh mắt ấm áp, nụ cười cũng tràn đầy sự ấm áp.
"Cô có thể đến đây, tôi thật sự rất vui!"
Ý tứ trong mấy lời này của cậu ta vô cùng dễ hiểu, Lương Mộc Tình cười lạnh.