Lương Mộc Tình nhìn thấy người đàn ông vẫn luôn hiện hữu trong giấc mộng của mình, cứ như vậy mà xuất hiện ngay trước mắt mình.
Cô giống như một chú nai con bị kinh hách rồi, buông lỏng Lương Mộc Hạo ra, hướng về phía cửa lớn mà bước tới.
Lương Mộc Hạo phát hiện em gái có điểm bất thường, vì thế cũng vội theo lên.
"Tình Tình, em muốn đi đâu vậy?"
Lương Mộc Tình lúc này mới đột nhiên hoàn hồn, cô phải giải thích với anh trai, cô không thể đứng ở chỗ này được.
"Anh, em trong người không thoải mái, em về trước đây."
Dứt lời liền bước nhanh về phía trước, Lương Mộc Hạo lại lo lắng mà đi theo cô đến tận cửa lớn khách sạn, cầm lấy tay của cô.
Khi cô xoay người lại, ánh mắt đều đã ướt đẫm rồi.
Lương Mộc Hạo nhíu mi: "Em làm sao vậy?"