Lệ Đình Tuyệt đứng một bên nhìn, nhìn vợ mình bị con trai bá chiếm.
Lúc con trai được năm tháng tuổi, nó càng ngày càng quá đáng.
Giường trẻ con được đặt cạnh giường lớn, anh vừa mới ôm vợ mình thân mật, tên nhóc kia liền khóc òa lên, hơn nữa hai tay bám vào cạnh giường, vẫn luôn nhìn sang giường lớn.
Người đàn ông đang leo lên người vợ mình, nghe được tiếng khóc, nghiêng đầu qua thì nhìn thấy đôi mắt đen bóng của tên nhóc.
Sự hăng hái vừa rồi của anh giống như bị tạt một chậu nước lạnh, nháy mắt bay sạch.
Mạc Thanh Yên nhìn vẻ mặt mất mát của anh, hôn hôn lên:
"Tuyệt, nhóc con khóc rồi, chắc nó đang đói bụng."
Tay Lệ Đình Tuyệt còn đang sờ lên thức ăn của con trai, anh còn chưa nếm được miếng nào thì tên nhóc kia đã đòi ăn.
Anh hơi tức giận ngồi dậy, giơ tay xoa mặt một cái.
"Không phải là vừa mới ăn rồi à?"
Hai người vừa mới thân mật được vài phút, nó lại đói bụng?