Lệ Đình Tuyệt nắm lấy tay cô, xoay người lại, trên khuôn mặt vẫn là sự ấm áp.
Anh muốn mang đến sự ấm áp cho cô. Cho nên khi ở cùng cô, anh mãi mãi ấm áp như thế.
"Tiểu Yên, đừng sợ, anh không sao mà."
Mạc Thanh Yên khóc, trên mặt đầm đìa nước mắt. Cô chưa từng cảm thấy sợ như vậy. Cô không thể mất đi anh, không thể không có anh.
Cô thật sự không dám nghĩ tới khi không còn anh, cô phải sống thế nào đây?
Là bóng đêm vĩnh cửu, mãi mãi không có ánh sáng mặt trời.
Lệ Đình Tuyệt giúp cô lau đi nước mắt, nở nụ cười thật đẹp, thật lẳng lơ, thật diêm dúa an ủi cô.
"Không được khóc, anh thích dáng vẻ khi cười của em."
Gương mặt Mạc Thanh Yên được anh dùng tay nâng niu. Anh cảm giác như mình đang giữ lấy trân bảo của thế gian này. Anh yêu cô nhiều đến cỡ nào, anh không thể dùng lời nói để biểu đạt được.
Dù sao, từ lần đầu tiên chạm mặt đó, anh đã thích cô rồi. Về sau không có bất kỳ ai có thể được anh nâng niu đặt trong tim nữa.