Ở trong mắt Mạc Thanh Yên, tư tưởng người này lại không trong sạch, ánh mắt kia nhìn cô còn có chút khẩn trương.
Lệ Đình Tuyệt khẽ cười một tiếng: ''Không phải em muốn vẽ chân dung anh sao? Đêm nay anh vừa vặn có thời gian.''
Mạc Thanh Yên không ngwof anh vẫn còn nhớ chuyện này, vừa rồi cô chỉ là lấy lý do qua loa có lệ bọn họ thôi, không nghĩ tới anh lại nắm chặt không buông.
''Ngày mai đi, hiện giờ em phải về nhà.''
Cô trừng mắt nhìn anh, chuẩn bị xuống xe. Mà Lệ Đình Tuyệt vẫn không buông tay, giọng nói lạnh lùng nói.
''Chỉ có đêm nay anh mới có thời gian, ngày mai không rảnh.''
Anh giương cằm, bộ dáng lãnh khốc.
Mạc Thanh Yên thực sự hối hận, sớm biết vậy sẽ không bịa ra loại lí do đó, hiện giờ lại tự hại chính mình.
Angela thấy mẹ vẫn không xuống xe, vì thế liền đi tới.
''Ma ma, đi mau nha, bên ngoài hơi lạnh.''