Lệ Đình Tuyệt thấy cô to gan trốn học như vậy có chút khó chịu, anh rõ ràng là muốn ở bên cô nên mới lên lớp, cô thì hay lắm, trốn học rồi.
Mặt anh xanh lét, rõ ràng tệ hơn nhiều so với sắc mặt vừa nãy.
Nhưng đám nữ sinh không có cảm giác gì quá lớn, bởi vì khuôn mặt đẹp trai, cùng sự si mê trong đó, không thể kiềm chế nổi.
Anh giảng bài xong, bảo học sinh tự xem bài, sau đó anh bước đến trước mặt Lương Mộc Tình.
"Cô ấy luôn trốn học như vậy sao?"
Lương Mộc Tình có chút kinh ngạc, lắc đầu, "không có, tiểu Yên từ trước đến nay chưa từng trốn học, hôm nay là vì, là vì anh."
Lệ Đình Tuyệt chỉ chính mình, con ngươi ngày càng tối sầm lại, "Tôi làm sao?" Tôi đặc biệt là đến học cùng cô ấy.
Nữ sinh ngồi trước mặt Lương Mộc Tình, nhỏ giọng nói: "Tiểu Yên ghen rồi."