Hắn đau đến nỗi mặt đều biến sắc, Mạc Thanh Yên cũng sợ hãi phản ứng của chính mình.
Giơ tay che mắt lại, không muốn đi vẻ mặt hắn lúc thống khổ.
"Mạc, Thanh, Yên..."
Hắn thật là điên mới muốn buông tha cho cô, rõ ràng liền biết nha đầu này thật sự rất hư hỏng, lúc này lại bị cô đá vào chỗ đó, thật là đau muốn chết.
Người nào đó đau đến độ tung tăng nhảy nhót, ở trong mắt Mạc Thanh Yên, quả thực rất buồn cười.
Cô lùi lại mấy bước, đôi mắt xuyên qua khe hở ngón tay, nhìn trộm.
"Tổng thống, anh có sao không? Tôi không cố ý, là do bản năng."
Cô đánh nhau chiêu thứ nhất, đều là động tác này, ai bảo hắn không né đâu.
Lạc Mục đau đớn, sắc mặt xanh mét, trên trán nổi gân xanh, tim nhảy thình thịch.
Hắn cắn răng, đi về phía án thư, từ sau tường lấy ra quân đao Thụy Sĩ, nắm trong tay, tới chỗ Mạc Thanh Yên.