Thật ra cô biết những người này là bạn học nên cô mới không phản kháng, nếu không quen biết bọn họ, cô nhất định sẽ liều sống chết.
Cô quay đầu nói với người đàn ông đang ngồi ở ghế điều khiển: "Tiểu Kiêu, cậu muốn gặp tôi cũng không cần phải như thế đi?"
Mà nữ sinh ở ngoài xe duỗi tay về phía Lệ Dạ Kiêu, "Lệ nhị thiếu gia, chúng tôi làm theo điều cậu nói,vậy tiền boa đâu?"
Lệ Dạ Kiêu nhìn người bên cạnh, ánh mắt anh sáng ngời, cô bé này luôn luôn như vậy gặp chuyện gì cũng bình tĩnh, anh rất thích.
Vì thế rút ví, hai ngón tay kẹp một chồng tiền, đưa ra ngoài cửa xe.
Mấy nữ sinh thấy nhiều tiền như vậy, đều cảm thấy thật vui vẻ, vì thế chớp chớp mắt với Mạc Thanh Yên.
"Thật ra Lệ nhị thiếu rất tốt, cô cũng thật may mắn."