Lương Mộc Tình bị hắn kéo qua như vậy, tay rất đau, hơn nữa ánh mắt của hắn lạnh đến mức doạ người.
"Em không có, cậu ấy chỉ là bạn của em mà thôi."
Nhìn thấy hắn kích động như vậy, nếu như còn chọc giận hắn, cô có thể bị hắn cưỡng bức ngay trên xe, nghĩ đến hắn thô bạo như vậy, cô liền sợ hãi.
"Thiếu gia từng nói qua, đoạn thời gian này em có thể ở tại nhà của Tiểu Yên, xin hãy đưa em về."
Nhìn hắn một mực không lên tiếng, gân xanh trên trán nổi hết lên, trái tim cô càng bị siết chặt thêm. Cô cắn răng, hy vọng hắn có thể nhớ được lời hắn đã nói.
Cả đoạn đường bắt đầu bị kẹt xe, những chiếc xe đằng sau không ngừng bấm còi inh ỏi, giữa đêm như thế này thật sự rất chói tai.
Lúc này có người gõ cửa xe của bọn họ, Nam Cung Ngạo giống như không nhìn thấy vậy, hai mắt đều nhìn chằm chằm lên người cô. Nhìn đến mức cô phát run, không biết phải làm thế nào.
"Bịch bịch…"