Mạc Thanh Yên khoanh hai tay trước ngực, nhìn thấy anh ta còn có tâm tình chụp ảnh liền nâng tay lên đập đầu anh ta một cái.
"Còn chơi à, nhanh lên đi."
Nói xong cô xoay người đi ra ngoài, còn Lệ Dạ Kiêu vẫn nhìn của cô trong ảnh chụp. Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ, bộ đồ ý tá thuần trắng mặc trên người khiến cô có một loại phong tình khác.
Anh ta lộ ra một nụ cười, cẩn thận lưu trữ ảnh chụp.
Hai người đi đến phía sau của một tòa nhà trong bệnh viện, tòa nhà này cùng với tòa nhà chính của bệnh viện không có gì khác nhau, chỉ là nó bị cô lập, cũng không có biển hiệu.
Ở cửa có hai người đàn ông mặc âu phục màu đen đứng canh giữ, nhìn thấy hai người bọn họ đi lại liền quét mắt lại đây.
Mạc Thanh Yên giật mình. Ánh mắt của hai người này cũng quá hung dữ, cô thật muốn ra tay giáo huấn họ một chút, dám dọa cô.
Tin tức thuộc hạ Lệ Dạ Kiêu tìm hiểu cũng tỉ mỉ, anh ta lấy ra một cái thẻ công tác, nói với hai người mặc âu phục màu đen kia.