Con ngươi Lệ Đình Tuyệt hiện lên vài tia khác thường, đưa cô bước về tòa nhà trước mặt.
Không biết là ai nhận nhầm người? Nhưng anh luôn cảm thấy không ổn, vì vậy muốn đưa cô ra khỏi nơi này.
Trong lòng Mạc Thanh Yên cũng nghi hoặc, chân tướng rốt cuộc là gì? Cô rất muốn biết, nhưng lại không nghĩ ra điều gì.
Lệ Đình Tuyệt nhìn cô vẫn cau mày, quan tâm hỏi: "Vẫn rất đau à?"
Mạc Thanh Yên hoàn hồn, giống như khi nghĩ đến việc khác, nỗi đau cũng giảm đi. Cô lắc đầu, "Không đau như trước nữa."
Hẳn là châm cứu có tác dụng rồi, sắc mặt Lệ Đình Tuyệt vẫn tối sầm, thương xót cô.
Anh ôm cô vào lòng, năm đó cô còn nhỏ như vậy mà đã vì anh sinh con, còn anh cái gì cũng không biết?
Tự trách, đau khổ, hối hận, mọi cảm xúc dâng trào.
Cứ nghĩ đến sai lầm của mẹ con Mạc Thanh Tuyết, con ngươi anh liền trở nên lạnh lẽo, lạnh đến dọa người, anh nhất định sẽ không để bọn họ sống yên ổn.