Khuôn mặt Mạc Thanh Yên đỏ đến tận mang tai, anh mỗi lần làm đều ghi nhớ?
Nhìn biểu cảm của bác sĩ, giống như bị làm cho kinh ngạc. Cô thật muốn tìm một cái hố để chui xuống, quá xấu hổ rồi.
Không phải là bà dì đến, uống một viên thuốc giảm đau là được sao, còn hỏi vấn đề này làm gì?
Ngón tay của bác sĩ gõ trên bàn phím, cũng không biết là đang viết gì? Không phải là viết những vấn đề vừa nãy chứ?
Thật xấu hổ, thật sự rất xấu hổ.
Mạc Thanh Yên quay đầu lườm Lệ Đình Tuyệt, đều tại anh, lần sau đau chết cũng không để anh đưa đến bệnh viện nữa.
Mặt Lệ Đình Tuyệt lại không có biểu cảm gì, sau đó đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô, nha đầu này quá gầy rồi, khuôn mặt còn chưa to bằng lòng bàn tay, sau này phải ép cô ăn nhiều một chút mới được.
"Tử cung của cô…."
"Bác sĩ, vợ tôi có cần truyền nước biển không? truyền cho cô ấy ít nước dinh dưỡng, còn cả thuốc giảm đau."