Ngay lúc cô cười xinh đẹp nhất, tay liền bị ai đó bắt lấy, miệng vết thương liền nhanh chóng được băng bó cẩn thận.
Mạc Thanh Yên giãy giụa, "Anh, anh làm gì thế?"
Lệ Dạ Kiêu cắn răng, "Mạc Thanh Yên, cô điên rồi sao? Anh ta sẽ không chết, tin tưởng tôi."
Anh rất hiểu Lệ Đình Tuyệt, hắn làm sao có thể chết được. Nếu anh là Lệ Đình Tuyệt, anh cũng cũng không muốn chết.
Mạc Thanh Yên nhìn anh, đáy mắt dấy lên một tia hy vọng, "Anh đã nhìn thấy Tuyệt?"
Lệ Dạ Kiêu chưa thấy, nhưng lúc này, nhìn thấy cô tâm như tro tàn . Biết cô không còn động lực để sống sót, ngay cả mấy đứa nhỏ cô đều không nghĩ tới, chỉ có Lệ Đình Tuyệt.
"Đúng vậy, cậu ta ở Mễ quốc, lúc trước cậu ta đi nơi đó du học, bây giờ quay lại có chút chuyện."
Ánh mắt Mạc Thanh Yên sáng ngời, nắm chặt tay anh, "Thật sao? Anh sẽ không gạt tôi chứ?"