Vẻ mặt Mạc Thanh Tuyết hơi biến đổi, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
"Nhị thiếu, anh không phải đang nói đến Mạc Thanh Yên đi?"
Lệ Dạ Kiêu mà cô biết là một người đàn ông không từ thủ đoạn, hơn nữa có thể nói là lãnh huyết vô tình, thế nhưng bây giờ anh ta lại đang giúp Mạc Thanh Yên, chẳng lẽ anh ta cũng thích cô ta?
Tâm tình cô nháy mắt trở nên xấu đi, người phụ nữ kia thì có cái gì hơn người? Vì sao tất cả nam nhân đều thích cô ta, đã vậy còn toàn là những người đàn ông hoàn mỹ?
Sau đó cô thu lại tâm tư, lạnh lùng cười, "Bởi vì tôi hận cô ta, vừa sinh ra đã đoạt đi tất cả mọi thứ vốn thuộc về tôi."
Lệ Dạ Kiêu nhìn dáng vẻ dữ tợn của người phụ nữ trước mặt, thật sự rất kinh khủng, một khi nữ nhân đã trở nên độc ác, dường như còn kinh khủng hơn cả dã thú.
"Chuyện đứa nhỏ, là cô bịa ra có đúng không?"
Việc này cũng khiến anh ta thật sự rất khiếp sợ, căn bản là anh ta không tiếp thu được chuyện này, cũng không hoàn toàn tin tưởng.