Lệ Đình Tuyệt buông lỏng cô ra, thanh âm khàn khàn nói.
"Tiếp tục hôn tôi sợ chính mình sẽ không nhịn được."
Hơi thở hai người quấn quýt lấy nhau, đều nở nụ cười. Đây là lần đầu tiên Mạc Thanh Yên cảm nhận được loại cảm giác yêu thích giữa nam và nữ, cảm giác không tồi, giống như đang ngâm mình trong hũ mật vậy.
Hai người cứ ôm nau như vậy, thật lâu sau Mạc Thanh Yên mới nhắc nhở.
"Này, anh không mệt à?"
Vẫn ôm cô không buông, anh nhìn đôi môi cô, hơi sưng đỏ, còn ướt át sáng bóng. Con ngươi tà khí của anh híp lại cười xấu xa.
"Môi em trông thật quyến rũ."
Vừa hôn liền khiến anh không nhịn được, hơn nữa giống như bị nghiện.
Mạc Thanh Yên cười càng ngọt, cắn lỗ tai anh một cái.
"Thả em xuống đi, đợi lát nữa bị Tiểu Ngư bắt gặp lại cười em."
Nghĩ đến bí thư của mình, cái đồ miệng kia, nói không chừng chẳng mấy chốc tất cả mọi người đều biết chuyện hôm qua hai người ngủ cùng nhau.