Sắc mặt Mạc Thanh Tuyết hơi đổi, đây là điều mà nàng sợ nhất, bất quá cô đã chuẩn bị tốt.
Bạch Mạc Cầm vừa nghe liền mất hứng , nhưng nhìn đến Mạc lão gia tử còn ở đây, thu liễm rất nhiều.
"Lệ Đình Tuyệt, câu như vậy là hoài nghi thân phận đứa nhỏ, đứa nhỏ về sau nhất định sẽ không cùng cậu thân cận."
Mà Lệ Đình Tuyệt tà ác cười, "Tôi không quan tâm."
"Cậu. . . . . ."
Bạch Mạc Cầm tức giận không được, chính là không thể mắng, cũng không thể đánh. Sắc mặt rất kém trừng mắt nhìn hắn, cũng hận hắn, đứa nhỏ này hắn muốn nhận liền nhận, không muốn nhận cũng phải nhận.
Lệ lão gia tử giúp đỡ cháu trai của mình nói: "Loại sự tình này đã điều tra xong, Tuyệt nói không cùng tiểu Tuyết phát triển đến bước kia, cho nên vẫn là muốn làm rõ ràng cho thỏa đáng."
Mạc lão gia tử tuy rằng tức giận, nhưng mà người ta đều hoài nghi như vậy, đương nhiên phải xét nghiệm, lấy lại trong sạch.
"Gọi bác sĩ đến xét nghiệm."