Trong phòng ngủ của hai vợ chồng, đôi mắt của mẹ Tiết nhìn chằm chằm lên trần nhà, không hề buồn ngủ chút nào, trên khóe miệng là nụ cười khó lòng kìm nén nổi. Đột nhiên, bà hưng phấn lay lay cha Tiết ở bên cạnh: "Này, nếu như Tiểu Đồng đã đồng ý về nhà với Tiểu Bồng, có phải chứng minh trong lòng con bé đã chấp nhận chúng ta rồi hay không? Anh nói xem, nếu bây giờ chúng ta đi tìm Bạch Hi Cảnh, anh ta sẽ bằng lòng để Tiểu Đồng nhận tổ quy tông chứ?"
Cha Tiết buồn ngủ trở mình, giọng nói không rõ ràng: "Em đừng mơ nữa. Nếu là em, em sẽ đồng ý à?"
Mẹ Tiết ngẩn người, trở mình ngồi dậy, bật đèn ngủ: "Tại sao lại không đồng ý? Chúng ta là cha mẹ ruột của con bé, năm đó con bé bị bắt đi mất, chứ đâu phải do chúng ta vứt bỏ con bé đâu. Bây giờ khó khăn lắm mới tìm lại được con bé, anh ta dựa vào cái gì mà không đồng ý?"