Người tài ba của chùa Bồ Đề quá đông đảo, Minh Hư không phải là một người xuất sắc. Tuyệt kỹ bí truyền của anh ta là ám khí. Bản lĩnh sử dụng ám khí của Tiểu Tịnh Trần chính là do học hỏi từ chỗ của anh ta. Có thể nói, anh ta chính là một nửa sư phụ của Tiểu Tịnh Trần. Đương nhiên trong khắp cả chùa Bồ Đề, nhưng người đảm nhiệm chức vụ một nửa sư phụ đầy khổ cực này tuyệt đối không chỉ có mình anh ta.
"Sư điệt Minh Hư!" Tiểu Tịnh Trần nhìn khuôn mặt quen thuộc được chiếu rọi dưới ánh trăng mờ ảo đó, thấp giọng lẩm bẩm.
Minh Hư hơi cứng người lại, khó có thể tin được mà mở to đôi mắt. Vẻ lạnh lùng và sát ý dưới đáy mắt tất cả đều chuyển đổi thành sự kinh ngạc. Minh Hư là pháp danh của anh ta, những người gọi ra cái tên này chỉ có người của chùa Bồ Đề. Mà người có tư cách để gọi anh ta là sư điệt, hơn nữa tuổi lại chưa đầy hai mươi, tính toán hết khả năng dường như chỉ có duy nhất một người nào đó.