Khóe miệng của Bạch Hi Cảnh nhẹ nhàng nhếch lên, có chút bất đắc dĩ lại có chút cưng chiều lắc đầu. Nhìn thấy vẻ mặt thẫn thờ của Duyên Bi, giọng nói của anh ngay lập tức trở nên lạnh lùng đến cực điểm: "Anh nói không sai, sự cảnh giác của tôi rất lớn, cũng chỉ có mỗi Tiểu Tịnh Trần mới có thể khiến tôi toàn tâm toàn ý yêu thương bảo vệ, anh có biết vì sao không?"
Duyên Bi đờ đẫn nhìn Bạch Hi Cảnh, khóe miệng anh nhếch lên: "Bởi vì ngoại trừ tôi, con bé không đặt bất cứ người nào vào trong mắt, chứ đừng nói đến trong lòng. Làm tổn thương tôi, đừng nói anh chỉ niệm một câu A Di Đà Phật là xong, cho dù Phật Tổ có đích thân đến nhà, thì cũng sẽ bị con bé đập tan đài hoa sen mà thôi."
Câu nói này thật ra cũng có thể đổi chỗ chủ ngữ và tân ngữ. Bạch Hi Cảnh vì Tiểu Tịnh Trần, đừng nói là đập tan đài hoa sen, cho dù có phải giết chết Phật Tổ, anh cũng không do dự. Sự ràng buộc giữa hai người đã vượt xa khỏi huyết thống, ăn sâu vào trong xương tủy, và linh hồn mỗi người.