Không cần phải chạy theo tốc độ của các cô gái nữa, Tiểu Tịnh Trần trực tiếp vung đôi chân đẹp đẽ chạy như điên, chiếc balo nặng sau lưng so với bốn chiếc vòng trọng lực trên cổ tay và mắt cá chân của cô bé thì gần như chẳng tồn tại. Lại thêm tiếng hét cuối cùng của các cô gái gần như là khàn cả giọng, cô bé không hiểu sao lại cảm thấy toàn thân mình tràn đầy sức lực, tăng tốc lại tiếp tục trèo lên núi.
Em gái bị các cô gái kích thích đến mức hỏa lực được mở ra toàn bộ, tốc độ kia tuyệt đối là khiến những người bình thường chỉ có thể ngưỡng mộ, đám nam binh vốn bởi vì phải vác nặng chạy đường dài, thể lực tiêu hao quá độ càng không thể nào theo kịp cô bé được.
Cho nên, rất nhanh, Tiểu Tịnh Trần liền nhìn thấy những nam binh bị rớt khỏi đội, nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, mấy nam binh phía sau cùng hiếu kỳ quay đầu, há hốc mồm, nghẹn họng nhìn trân trối cô bé đang lao tới tựa như Na Tra thái tử đứng trên Phong Hỏa Luân, ăn cả mồm bùn đất và cát vàng.