Thế là trong khi cô Lưu bị Bành Phi giận dữ trách mắng ngay trước mặt, tủi thân đến mức đỏ hết cả hốc mắt, thì Tiểu Tịnh Trần rời khỏi chỗ ngồi đi đến trước mặt thiếu niên kia. Thiếu niên cao hơn so với Tiểu Tịnh Trần một chút, cậu ta khoanh tay, khinh thường nhìn Tiểu Tịnh Trần bằng nửa con mắt, hừ khẽ...
Đáng tiếc nụ cười nhạt kia còn chưa hoàn toàn phun ra khỏi cổ họng thì Tiểu Tịnh Trần đột nhiên giơ chân lên đạp vào đầu gối của cậu ta. Mặc dù đã khống chế sức lực, không đá gãy xương cốt, nhưng cũng đủ khiến cho cậu ta đau đến mức không đứng dậy được. Thân hình thiếu niên vừa thấp xuống, Tiểu Tịnh Trần liền dùng một tay túm lấy cổ áo của cậu ta dùng lực mà kéo. Cơ thể gầy yếu của cậu ta làm sao có thể kháng cự lại sức mạnh này được cơ chứ.