Tiểu Tịnh Trần vừa buông tay là An Kỳ bắt đầu rơi tự do. Cậu bé đã tuyệt vọng đến mức quên cả hét lên. Trong lòng và trong mắt cậu lúc này chỉ có khuôn mặt vô cảm (nghiêm túc) của Tiểu Tịnh Trần. Có thế nào cậu cũng không thể ngờ nhóc con ngốc nghếch ngây ngô kia lại có thể ác độc tuyệt tình như vậy, điều này đã hoàn toàn vượt qua phạm vi mà một cậu bé như cậu có thể chấp nhận.
Giờ đi rửa mặt cũng có thể bị ngã xuống vách núi được, cậu sẽ không bao giờ tin vào tình cảm đồng giới nữa… Ôi chao????
An Kỳ kinh hoàng mở to mắt, trong con ngươi phản chiếu một bóng dáng nhỏ bé dùng tốc độ không thể tin nổi mà đột ngột đến gần cậu. Ác độc tuyệt tình gì đó, vách núi gì đó, tình cảm đồng giới gì đó đều trở thành mây bay. Khi người bạn nhỏ mềm mại, ấm áp, thơm thơm ôm chặt lấy mình, trong lòng An Kỳ tràn ngập sắc xuân rực rỡ hoa nở. Thế giới này quả nhiên ở đâu cũng ngập tràn gian tình, có thiếu thì cũng chỉ thiếu những ánh mắt giỏi phát hiện gian tình mà thôi!