Khi đấu trường liên server bước vào vòng thứ hai của trận bán kết, các thiếu niên nhà họ Bạch cuối cùng cũng được giải trừ lệnh cấm túc và cấm mạng. Nhưng thật đáng tiếc, ngoại trừ Bạch Húc Thần và Bạch Tịch Thần ra thì những thiếu niên khác đều bị loại do vắng mặt, việc duy nhất các cậu có thể làm là rưng rưng ánh mắt, ngắm nhìn bóng lưng của hai ông anh họ đầy căm phẫn, bản thân tản ra oán giận nồng đậm. Bạch Húc Thần dưới sự áp bức tập thể của năm linh hồn sau lưng liền xông về phía phòng của chú út Bạch Hi Cảnh với tốc độ nhanh nhất.
Cốc… cốc… cốc…
Trong phòng lặng im như tờ, Bạch Húc Thần chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục gõ cửa, vẫn không có chút phản ứng nào. Cậu biết Tiểu Tịnh Trần có thói quen dậy sớm, mà sau khi Tiểu Tịnh Trần thức dậy thì chú út căn bản sẽ không ngủ được nữa. Vì thế, nếu lúc này gõ cửa mà không hề có ai đáp lại, vậy chỉ có một khả năng: Trong phòng không có người!
Sao có thể như vậy?