Hồi lâu trong xe cũng không nghe thấy âm thanh nào khác.
Đối diện với Cảnh Y Nhân là hoàng đế cữu cữu đang đỡ trán, gương mặt lạnh lùng, lười biếng dựa lên nhuyễn tháp.
Khí thế ngạo nghễ, cô độc lạnh lùng quanh người hắn khiến người khác không rét mà run.
Từ sau khi rời khỏi doanh trại quân địch, hắn chưa nói một câu nào.
Cảnh Y Nhân cho rằng cữu cữu không vui vì cô tự ý chấp nhận hôn sự.
Người khác gả con gái đi đều do cha mẹ làm mai, cô lại không biết liêm sỉ mà tự mình gả đi.
Hoàng đế cữu cữu cảm thấy cô giống như "con gái lớn rồi không thể giữ được".
Nhưng cô làm tất cả mọi thứ đều là vì nước Lộc Nguyên, vì giang sơn của hoàng đế cữu cữu.
Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân khẽ di chuyển thân thể nhỏ bé, tới gần hoàng đế cữu cữu hơn một chút.
Cô mím miệng nhỏ, đánh bạo mở miệng nói.
"Hoàng… cữu cữu…, có phải người đang giận không ạ?"
"…" Hoàng đế lười biếng đỡ trán, nét mặt vô cảm, không phản ứng lại.