Tôi nóng nảy hỏi: "Vậy giờ nên làm gì ạ?"
Chú Lê vỗ vai tôi và nói: "Một chữ thôi, chờ…"
Theo ý của chú Lê là, chúng tôi cùng vây quanh bức tranh này, chờ đến nửa đêm xem nó có gì thay đổi không. Ai ngờ chúng tôi chờ mãi cho đến rạng sáng hôm sau mà bức tranh này không hề có động tĩnh gì cả, chẳng lẽ chúng tôi đã nghĩ sai, bí ẩn của bức tranh này không nhất định phải xuất hiện vào buổi tối?
Suy nghĩ kỹ mới nhớ, lúc Chiêu Tài mất tích trời cũng chưa tối thì phải?! Nếu đúng như chú Lê nói đây là một bức tranh cổ có thể ăn người, thì Chiêu Tài ở trong bức tranh càng lâu, sẽ càng nguy hiểm!
Tôi phân chia Đinh Nhất và chú Lê ở nhà nhìn chằm chằm vào bức tranh này, đề phòng nó lại xuất hiện biến cố gì, còn tôi và lão Triệu đi tìm chủ tiệm bán đồ lưu niệm lúc trước để tìm hiểu lai lịch của bức tranh.