Tôi thấy gần đây sắc mặt của Chiêu Tài càng ngày càng tốt, nhưng nghĩ đến tất cả mọi việc được như bây giờ đều nhờ vào viên nội đan hồ ly kia chống đỡ, trong lòng tôi không khỏi hơi lo lắng trùng trùng. Còn một việc tuy chị chưa nói ra miệng, nhưng tôi biết chị ấy vẫn luôn muốn có một đứa con với lão Triệu…
Mỗi khi nghĩ đến đây, tôi thật sự không biết có nên nói cho chị ấy biết khả năng của việc này là bằng không hay không. Xong việc tôi cũng từng nói với lão Triệu một lần, nhưng ý của anh ấy lại là hy vọng chúng tôi đừng nói ra, suy cho cùng có tồn tại ít hy vọng, cũng tốt hơn tuyệt vọng vì biết sự thật nhiều.
Ăn xong cơm tối, tôi thừa dịp Chiêu Tài đang thu dọn phòng bếp, bèn kéo lão Triệu lại hỏi việc này, nhưng anh ấy lại cười và nói với tôi: "Gia đình không con không tốt sao? Mãi mãi là thế giới hai người, muốn đi ra ngoài chơi thì ra ngoài chơi, muốn mua cái gì thì mua cái đó."