Nhìn hòn đảo nhỏ ở phía sau cách chúng tôi càng lúc càng xa, tôi chậm rãi lấy cái nắp của chiếc đồng hồ bỏ túi mà lúc trước mình đã bẻ gãy ra, yên lặng ném vào biển… Thứ này vốn không nên để nhân loại lợi dụng, tốt nhất cứ để nó vĩnh viễn biến mất trong biển rộng này đi.
"Chú biết ngay cháu sẽ chơi thủ đoạn mà!" Chú họ bỗng xuất hiện sau lưng tôi, chú khoác một cái áo.
Tôi quay lại nhìn chú và nói với giọng không vui: "Chú đang bị thương, không nằm nghỉ ngơi mà chạy ra đây làm gì?"
Chú họ cười khẽ, nhìn tôi mà không nói gì, tôi lúng túng, cuối cùng đành phải nói: "Bí mật mà Hồ Phàm biết ở trên cái nắp đó, dù cho lúc ấy Mao Khả Ngọc không biết và không chủ tâm tìm cái nắp kia thì sau này chúng cũng sẽ quay lại tìm thôi. Sức mạnh của thứ có trên cái nắp đó quá tà ác, một khi bị con người nắm giữ, khó đảm bảo sẽ không xảy ra chiến tranh thế giới lần thứ ba, vì thế cháu bắt buộc phải hủy nó đi."