Hai bên hành lang có nhiều phòng bệnh, nhưng tôi cũng không định đi xem từng phòng, vì biết chắc những nơi này Hồ Phàm đã tìm rồi.
Nên tôi chỉ nhìn thoáng qua, sau đó đi tới phía cầu thang, định lên tầng hai xem xét. Hàn Cẩn và lão Tứ không có ý kiến gì, chỉ đi theo sau tôi.
Bố cục của tầng hai và tầng một không khác nhau, chỉ khác là trên tường ở sảnh tầng hai treo rất nhiều ảnh của các nhân viên y tế. Có nhiều bức ảnh đã không nhìn ra ảnh trên đó nữa, thế nhưng lờ mờ có thể nhìn ra những người này đều là người châu Âu mắt to mũi cao.
Càng lên cao, âm khí càng nặng, đặc biệt là sân thượng, ở đó có một tấm gương rất lớn, mặc dù bên trên đã có nhiều vết nứt, nhưng tấm gương vẫn đứng đó, không thực sự vỡ ra.
Trên bề mặt tấm gương, chúng tôi nhìn thấy rất nhiều hình ảnh phản chiếu của mình, giống như có nhiều người cùng đứng trước gương. Loại cảm giác này khiến tôi rùng mình, không muốn nhìn thêm phút nào nữa.