Trương Khải Lượng hoang mang: "Tôi không hiểu anh đang nói gì?"
"Ý tôi là… lúc vụ án xảy ra, cơ thể của cậu đang bị linh hồn khác khống chế, cho nên lúc đó cơ thể đang làm gì thì cậu cũng không nhớ được!"
Trương Khải Lượng nghe tôi nói thế thì hoảng sợ tột độ, tôi biết lời này của mình đã làm thế giới quan hơn hai mươi năm qua của cậu ta sụp đổ.
"Chuyện này… không thể nào?" Trương Khải Lượng lẩm bẩm.
Thật ra tôi cũng hiểu, có nhiều người dù đã tự trải qua chuyện này cũng khó mà chấp nhận ngay được, nhưng cho dù ngoài mặt không thừa nhận thì thâm tâm họ cũng đã tin hơn phân nửa rồi.
"Ăn chút gì đi! Tối nay cậu còn một cửa nữa phải trải qua, cơ thể cậu cần sức." Tôi kiên nhẫn dỗ cậu ta ăn.
Cuối cùng, dưới sự khuyên nhủ của tôi, Trương Khải Lượng cũng chịu ăn vài miếng, tôi biết cậu ta đang ép mình phải cố nuốt. Nhìn cậu ta ăn mà như đang nhai sáp khiến tôi cũng cảm thấy những món ăn này thật sự rất tệ.