Có lẽ lúc tôi bị đẩy ra cũng một phần là do tự bản thân mình. Mấy người chú Lê thấy tôi ngất đi cũng chỉ có thể đưa tôi đến bệnh viện.
"Cái hộp nhạc kia đâu?" Tôi hỏi vấn đề mình đang quan tâm nhất.
Chị Bạch nói với tôi: "Vẫn còn ở căn phòng kia, cậu bị ngất đi nên bọn tôi không chạm bừa vào nó nữa."
Tôi hơi an tâm nói: "Không chạm vào là tốt rồi, vật kia dù có thế nào cũng không được mở ra…"
Chú Lê tái mặt nói: "Cháu biết thứ gì trong đó rồi à?"
Tôi gật đầu, sau đó kể lại những thứ mình đã thấy lúc hôn mê. Chú Lê nghe xong cũng sợ hãi nói: "May là không mở cái hộp đó ra, nếu không đừng nói là người mở, những người trong căn phòng đó cũng khó tránh khỏi cái chết!"
Tôi nghĩ một lúc rồi nói: "Bây giờ cháu không sao rồi, chúng ta quay lại đó nghiên cứu kỹ xem nên xử lý thứ kia thế nào đi!"
Nhưng chị Bạch vẫn lo lắng nói: "Cậu chắc chắn là không có chỗ nào không thoải mái chứ?"